Cô, một đứa chuẩn bị vào lớp 10. Là một đứa con gái cũng bình thường như bao đứa con gái bình thường khác. Khuôn mặt không quá đẹp cũng không quá xấu, mái tóc không quá ngắn cũng không quá dài, nhưng cô chỉ không cao chứ không phải tới mức độ lùn!
Chí ít cô tự nhận thấy mình cũng không quá tệ. Cũng không lùn mấy, cao gần 1 mét... rưỡi lận! Vậy mà một lũ khốn nạn lại gán cho cô cái mác sáng chói là 'lùn kinh niên'. Tuy nói tự an ủi mình là vậy, chứ quả thật cô cũng sâu sắc hiểu được cảm giác chiều cao khiêm tốn có bao nhiêu cực khổ. Thử nghĩ mà xem ngày đầu tiên đi học mà bị các bạn học mới coi như học sinh tiểu học. Thật khóc không ra nước mắt mà!!!
Thực ra cô khá khác so với mọi người ở đây. Các bạn ở đây đều là dân Hà Nội, đều sử dụng thứ tiếng Bắc dễ nghe của mình. Còn cô lại là một cô gái gốc Sài Gòn, sinh sống ở Thành phố Hồ Chí Minh. Vì hoàn cảnh gia đình nên năm 7 tuổi cả nhà cô liền chuyển ra ngoài Hà Nội sinh sống. Mà vận của cô đúng là đen đủi. Ngồi bên cạnh một soái ca mà lại gặp biết bao nhiêu rắc rối, chọc giận người ta ngay lần gặp đầu tiên, rồi còn gặp biết bao nhiêu những phiền phức không đáng có nữa.