Nhìn Đường lão sư đang đứng chắn trước cửa nhà ăn, Từ lão sư chỉ có thể thỏa hiệp. Sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, gần như chẳng còn chút máu.
“Phụ nữ ưu tiên mà.” Đường lão sư vươn tay, làm động tác “mời” mang đầy trào phúng.
Người phụ nữ với gương mặt lạnh lùng không thèm bố thí cho hắn lấy một ánh nhìn, mặt không biểu cảm đi ngang qua trước mặt hắn.
Trong cô nhi viện vắng lặng và yên tĩnh ấy, thỉnh thoảng truyền đến một vài âm thanh nhỏ cực kỳ kỳ quái từ một góc khuất nào đó.
Khi gió lùa qua những thân cây hình thù quái dị, liền vang lên âm thanh như vạn quỷ cùng lúc gào khóc — âm u, rùng rợn đến rợn người.
Tận sâu trong bóng tối, dường như có vô số đôi mắt đỏ bé tí đang dõi theo hành lang bọn họ đang đi, từng đôi mắt khẽ rung, rồi nhẹ nhàng chuyển động về một hướng khác.
Trong khung cảnh tối tăm tĩnh mịch ấy, đến cả tiếng bước chân cũng như bị nuốt chửng.
Chỉ còn lại tiếng gậy gỗ của 【Tác giả】 chạm xuống sàn gỗ vang lên từng nhịp, không nhanh không chậm, rõ ràng thanh thúy vang vọng bên tai.
“Cộc, cộc——”
Rẽ qua vài lần, bọn họ đến trước một cụm kiến trúc khác. Kiến trúc này có vẻ tinh xảo hơn những tòa nhà khác một chút.
Trên nóc có một giá đỡ chữ thập rách nát. Bức tường bên ngoài loang lổ những dòng sơn đỏ như máu, phảng phất có mùi tanh thoang thoảng, đỏ đến rợn người.
Từ lão sư gõ cửa, chờ khoảng mười giây.
“Két ——”
Cánh cửa mở ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-dua-vao-dien-kich-tro-thanh-nhan-vat-chinh-trong-tro-choi-kinh-di/4849564/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.