Trong lúc Mục Uyển Thanh đang tận hưởng cảm giác mêm ẩn lần đầu tiên trong đời này, thì có nên vô lại nào đó đôi tay không để yên, lần mò xuống dưới, xoa bóp căp mông tròn trĩnh, căng mẩy của nàng. Mục Uyển Thanh rên nhẹ một tiếng, càng ôm chặt lấy hắn, cứ như muốn hòa vào làm một thể với hắn vậy. Tên sắc lang kia cảm thấy chưa đủ, 1 tay đỡ lấy mông nàng, tay kia thò vào trong áo, xoa bóp cặp thánh nữ phong căng tròn, đồ sộ kia. Mục Uyển Thanh cảm thấy trước ngực mình một trận tê dại, cơ thể càng lúc càng không có sức lực, tuy rằng đôi môi anh đào đang bị tên kia mút lấy, nhưng cũng không thể nào chặn đứng được tiếng rên rỉ tiêu hồn thực cốt phát ra.
- Ưm!!!! Thiếu gia, thiếp... A.........
Đúng lúc này thì một âm thanh vang lên:
- Thiếu gia! Ta.... Ách!... Ặc... Cái này.... Thiếu gia, thuộc hạ xin phép cáo lui.
Người tới là Lý Mục, hắn cùng nhị đệ đi xung quanh thôn để tìm tàn thư theo miêu tả của thiếu gia, tìm suốt hơn 1 tiếng mới được 4 quyển, thiếu gia nói có 6 quyển, thôi thì cứ quay lại báo cáo trước rồi chờ xem nhị đệ có tìm được không. Khi bước vào hắn liền dõng dạc hô to, ai ngờ lại nhìn thấy cảnh mùi mẫn kia, lập tức thầm hô không ổn. Hắn vội vàng bỏ lại một câu sau đó lập tức ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Hắn hối hận vì mình lắm miệng. Xong rồi! Quả này vị muội muội kia không hành lão tử ra bã mới là có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-cuu-am-chan-kinh-he-thong/916813/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.