Thông đạo được mở ra, một cỗ tanh tưởi ngột ngạt bốc ra, ngay cả Lăng Huyền Phong người đã được huấn luyện nghiêm khắc kiếp trước cũng có chút chịu không nổi.
- Đây là.....! - Lăng Huyền Phong sắc mặt có chút khó coi. Hắn biết cái mùi này đại diện cho cái gì.
- Thối chết ta! Mùi gì mà ghê vậy. Điếc mũi bản cô nương rồi!
Mục cô nương bịt mũi nhăn mày cau có nói. Nàng chưa được tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, đây là lần đầu tiên nàng được phân nhiệm vụ bên ngoài Lăng Gia.
- Thiếu gia! Mùi này....
Lý Mục kinh nghiệm giang hồ đầy mình, mới vừa tiếp xúc đã biết ngay đó là gì. Hắn không ngờ sắc mặt tam thiếu gia lại ngưng trọng như vậy, đây không phải có ý Lăng Huyền Phong cảm thấy phật ý, mà có nghĩa hắn cũng biết đó là gì. Lý Mục ngạc nhiên. Một người sống trong nhung lụa từ bé, chưa phải lang bạt nhiều, mà sao có thể nhận biết.
- Đúng vậy! Có người chết, hơn nữa số lượng cũng không ít, nếu không mùi sẽ không nồng đến như vậy. Ta đoán có lẽ chắc rơi vào tầm 3-4 người.
- Thuộc hạ cũng đoán như vậy.
- Hả? Có người chết?
Mục đại cô nương hoa dung thất sắc. Tuy nàng làm Ảnh vệ của Lăng Gia nhưng chưa từng giết người bao giờ. Hiện tại nghe được có người chết thì sắc mặt tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.
- Đúng thế. Hơn nữa, chết cũng đã lâu, bây giờ chắc chỉ còn 1 đống xương trắng thôi, hắc hắc. Lăng Huyền Phong nhe răng dọa Mục cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-cuu-am-chan-kinh-he-thong/916812/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.