Như vậy là đã xác định được mục tiêu tiếp theo: đi tìm vị Lưu đại phu trong thành, có lẽ ông ta có chút manh mối, hơn nữa làm cho Lăng Huyền Phong phải bận tâm đó chính là câu cuối cùng trong mảnh nhật ký: Tấn công làng không chỉ có lũ sói? Vậy thì ai? Hoặc có lẽ là cái gì?
- Thiếu gia! Ngài nhìn ra cái gì chăng?
Lý Mục thấy thiếu gia không nói gì, chỉ cau mày suy nghĩ, liền dè dặt hỏi. Lăng Huyền Phong dứt khỏi dòng suy nghĩ, liền nhìn xung quanh, sau đó nói:
- Đi, chúng ta phải đi ra khỏi nơi này trước khi trời tối, ta nghĩ chúng ta đang vướng phải rắc rối lớn!
Hắn càng nói sắc mặt ngày càng khó nhìn, trong lòng hắn cảm giác nguy cơ ngày càng lớn, tim đập mỗi lúc một nhanh. Kinh nghiệm 3 năm làm lính của hắn khiến cho hắn rất có cảnh giác với nguy hiểm. Cả 3 Ảnh vệ đều không nói gì, chỉ phục tùng mệnh lệnh đi tìm ngựa. Nhưng khi bọn hắn đến chỗ buộc ngựa thì thấy một mảnh trống không, hơn nữa trên nền đất còn có vết máu, hơn nữa còn khá mới, Lý Mục liền chạy về bẩm báo:
- Thiếu gia! Không xong rồi! Ngựa của chúng ta đã biến mất! Có vẻ như bị tấn công! Ta thấy có vết máu dưới đất!
- Không xong! Chúng ta bị phát hiện rồi! Nhanh chóng chạy thoát khỏi nơi này ngay!
- Thiếu gia! Chúng ta bị người của Hoàng Gia hay Dương Gia phát hiện sao?
- Không phải! Hoàng Gia với Dương Gia không có đủ bản lĩnh mà thoát khỏi quan sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-cuu-am-chan-kinh-he-thong/916814/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.