"Các anh, tìm em có việc gì?" Lục Phong nhìn thẳng vào mấy đứa nhóc kia mà hỏi. Dù cách biệt tuổi tác và chiều cao nhưng Lục Phong cũng chẳng biểu hiện ra bộ dáng sợ hãi.
Nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ của một cậu nhóc 6 tuổi sắp lên 7 tuổi.
Thật ra không phải là vì Lục Phong không sợ đám đàn anh gây sự đó. Mà là vì cậu căn bản không quan tâm bọn họ. Cậu nhóc là vậy, kể từ khi mẹ mất cậu luôn luôn dửng dưng với mọi thứ xung quanh.
Cảm xúc và suy nghĩ cũng vì đó mà bị biến chất và già trước tuổi. Tâm hồn trẻ con rất nhạy cảm và dễ bị bôi đen cũng như rất dễ bị già cỗi nếu sống trong một môi trường không có tình yêu thương.
Đó cũng là một trong những lí do mà Lục Phong không có bạn bè. Cậu nhóc đã dần mất đi sự ngây thơ hồn nhiên của trẻ thơ nên cũng vì thế mà khó kết bạn hơn.
Quay lại chuyện tại sao Lục Phong lại chủ động nói chuyện với đám nhóc gây sự. Thì đáp án chính là Du Hàn. Có lẽ Lục Phong sẽ dửng dưng với mọi thứ như cách cậu vẫn làm. Nhưng bây giờ có lẽ cậu bé Du Hàn mới quen này là một ngoại lệ.
Ban đầu Lục Phong cũng không muốn chủ động nói chuyện với bọn họ. Bởi tính cách Lục Phong là vậy, rất ít khi chủ động đáp lời người khác.
Cho dù là lời chào giao tiếp thông thường hay lời gây sự thì cậu nhóc đều rất ít khi đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cung-truc-ma-ket-hon-roi/2875343/chuong-21.html