Gió nhè nhẹ thổi, mây nhè nhẹ trôi. Ánh nắng nhè nhẹ tan vào khoảng không cuối ngày. 
Dưới những tia nắng gần như là cuối cùng của một ngày đó, hai cậu nhóc nhỏ vẫn say sưa chơi xích đu cùng nhau. 
Trái ngược với Du Hàn và Lục Phong còn đang mải chơi không để ý đến thời gian thì những người xung quanh đã dần về hết. Người nào về nhà người nấy. Nếu người lớn về nhà chuẩn bị bữa tối thì đám nhóc loi choi lại chạy về nhà tắm rửa rồi ăn cơm tối. 
Do vậy mà chẳng mấy chốc công viên đã trở nên vô cùng vắng vẻ. Cái ồn ào thường thấy ở công viên giờ đây đã nhường chỗ cho cái tĩnh lặng. 
Dẫu người có về hết nhưng Du Hàn vẫn ở lại chơi với Lục Phong. 
Vì lúc nãy Lục Phong vô tình nói với Du Hàn rằng: "Tớ ước được chơi cùng cậu như thế này mãi. Tớ, tớ không muốn về nhà." 
Du Hàn nghe vậy theo bản năng hỏi lại: "Tại sao? Về nhà rất vui nha~" 
Lục Phong mím môi, đầu hơi cúi, cậu nhóc ngập ngừng trả lời: "Tớ không muốn về nhà, về nhà rất cô đơn." 
Du Hàn không nghĩ ngợi gì liền lên tiếng: "Nếu vậy, tớ sẽ ở lại chơi với cậu thêm một chút nữa. Khi nào mặt trời lặn hẳn thì tớ sẽ về~" 
Lục Phong sững người, ngạc nhiên rồi nhỏ giọng nói: "Được, nếu vậy tớ rất vui." 
Cứ thế hai cậu nhóc nhỏ một mình bao trọn công viên. Công viên đông đúc, ồn ào, náo nhiệt giờ đây chỉ còn lại hai đứa nhóc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cung-truc-ma-ket-hon-roi/2875344/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.