Diệp Phi mơ màng ngủ một giấc, tỉnh dậy thì cổ họng khô khốc, khoang miệng chua chát. Anh đứng lên, cảm giác cả người rời rạc đau nhức. Trước mắt thình lình xuất hiện một ly nước, anh nhận lấy, uống một ngụm, ngước lên nhìn người nọ, khàn khàn hỏi, “Tiểu Ngữ? Sao anh lại ở đây?”
“Anh mệt quá nên ngất.” Bạch Minh Ngữ ngồi bên cạnh Diệp Phi, khoác tay trên hông anh, nhẹ giọng nói, “Anh Phi, anh mới bị thương nghiêm trọng như vậy, chưa khỏi hẳn đã liều mạng thế này, em sợ anh mang gốc bệnh.”
Diệp Phi ấn huyệt thái dương, cười nói, “Yên tâm đi, anh sẽ chú ý mà.”
“Anh Phi, kết thúc vụ này, anh xin nghỉ phép dài hạn đi, vừa lúc em cũng sắp nghỉ Đông, chúng ta đi du lịch nhé?”
“Ừ được, anh cũng không nhớ lần cuối đi du lịch là bao giờ nữa.” Diệp Phi ngồi thẳng dậy, đưa tay xoa mái tóc rối bù vì nóng của Bạch Minh Ngữ, “Em thích đi đâu?”
Bạch Minh Ngữ ngẫm nghĩ rồi đáp, “Bolivia.”
“Bolivia?”
“Vâng.”
“Chỗ đó có gì chơi?”
“Anh Phi nghe về cánh đồng muối bao giờ chưa?”
Diệp Phi lắc đầu.
“Thế thì chắc chắn anh cũng chưa nghe về ‘Chiếc gương của bầu trời’.”
“Ừ được, em bảo đi đâu thì chúng ta đi đó.” Diệp Phi cười, vỗ vai Bạch Minh Ngữ, cúi xuống xem đồng hồ, “Đã giờ này rồi, chuyên gia tâm lý đến chưa?”
“Em vừa hỏi rồi, vẫn chưa đến. Em dặn Tiểu Lý bao giờ chuyên gia tới thì gọi anh.” Bạch Minh Ngữ nói, “Phải rồi, lão Lưu vừa mang thịt kho đến, thơm lắm, anh ăn trước đi, có khi ăn xong là chuyên gia tới đó.”
Bạch Minh Ngữ mở cặp lồng, đưa đũa cho Diệp Phi, Diệp Phi chun mũi, cười nói, “Chậc, thơm thật, anh đói quá, nào, ăn một miếng đi.” Nói đoạn thì gắp một miếng thịt đưa lên miệng Bạch Minh Ngữ.
Hai người cùng ôm tâm sự, ăn xong thì cũng hai rưỡi chiều. Tổ trưởng Tổ chuyên án Cục cảnh sát thành phố cử tới đã kết thúc buổi họp Tổ chuyên án, bố trí xong nhiệm vụ, chủ yếu là tiến hành điều tra quan hệ xã hội của Hà Phương và Ngụy Hải Phong.
Tổ trưởng mới của Tổ chuyên án là bạn học của Diệp Phi ở trường cảnh sát, tên gọi Cố Chính, hơn Diệp Phi hai tuổi, cũng có tài, lúc đi ra thì bắt gặp Diệp Phi. Khác với thái độ nghiêm nghị buổi sáng, bây giờ Cố Chính khiêm tốn lễ độ hơn. Thấy Diệp Phi có vẻ định đi thẳng vào văn phòng mà không để ý tới mình, Cố Chính bước tới, giữ lấy vai Diệp Phi nói, “Diệp Phi này, tôi biết cậu không vui, nhưng Cục đã bố trí vậy, tôi cũng chẳng còn cách nào.”
“Tôi hiểu mà, không sao.” Diệp Phi đáp.
“Ừ, tôi muốn tìm hiểu tình hình vụ án 5.3 với cậu một lát, cậu rảnh không?”
Diệp Phi nhìn đồng hồ, “Rảnh. Tiểu Ngữ này, bao giờ chuyên gia tâm lý đến thì em tiếp đãi một lát nhé. Nhớ báo cho anh.”
Bạch Minh Ngữ nói, “Vâng.”
Hai người vào văn phòng, ngồi xuống sofa, Cố Chính đưa cho Diệp Phi một điếu thuốc, Diệp Phi khước từ, “Thứ lỗi, tôi đang cai thuốc.”
“Ô? Ống khói mà lại cai thuốc à? Không dễ dàng nhỉ. Lẽ nào lại có tình mới à?”
Diệp Phi mím môi mỉm cười.
“Xem tôi này, tự nhiên hỏi mấy cái dư thừa. Cậu thế này, chẳng biết bao nhiêu cô gái đeo đuổi rồi?” Cố Chính thấy sắc mặt Diệp Phi không vui thì vội vàng sửa lời, “Tôi biết cậu lo cho vợ cũ, cậu yên tâm, nhất định tôi sẽ nghĩ cách cứu cô ấy ra, tôi đã bố trí nhiệm vụ rồi, cũng phái người đi rồi, cậu cứ yên tâm chờ tin đi.”
Diệp Phi gật đầu, vẫn không lên tiếng.
“Không nói chuyện này nữa, chúng ta nói về vụ án đi. Hồ sơ tôi đã xem rồi, nhưng có mấy điểm đáng ngờ tôi chưa nghĩ ra, muốn nghe ý kiến của cậu.”
“Được, anh nói đi.”
“Căn cứ vào phân tích tội phạm của cậu, ngoại hình của hung thủ về cơ bản đã rõ, nhưng điều tra lâu như vậy vẫn chưa có tiến triển, cậu nghĩ nguyên nhân là gì?”
Diệp Phi đáp, “Tôi cũng đang muốn nói với anh chuyện này, phân tích tội phạm khi trước khá phiến diện, vì phương thức hành hung của hắn về sau có biển chuyển lớn, trái ngược hẳn với án giết người liên hoàn trong quá khứ. Ban đầu tôi cho rằng hung thủ không phải cùng một người, nhưng sau khi xuất hiện Phó Hạ Viêm, tôi nhận được bức thư nọ, chứng tỏ hung thủ vẫn đứng trong bóng tối theo dõi hành động của cảnh sát, mỗi vụ án đều là kế hoạch mà hắn tỉ mỉ vạch ra. Chẳng những hắn muốn thực hiện mục đích trả thù thông qua việc giết người, mà còn muốn khiêu khích cảnh sát sau mỗi vụ giết người. Căn cứ vào biểu hiện gần đây của hắn, kết hợp với phân tích tội phạm lúc trước, tôi suy đoán có khả năng hắn là bác sĩ từng làm việc trong quân đội, hoặc là quân y, pháp y.”
“Ồ?” Cố Chính nhíu mày, “Có thể giải thích kỹ hơn không?”
Diệp Phi tuy nôn nóng phá án, nhưng cửa ải Cố Chính nhất định phải vượt qua, anh bèn thuật lại đầu đuôi vụ án bằng cách nhanh nhất có thể.
Sau khi nghe xong, Cố Chính tỏ vẻ tán thành, nhưng vẫn có điều chưa hiểu, “Nghe cậu nói vậy thì tại sao đội trưởng Triển Tường nọ không điều tra vụ ba quan chức Lệ Dương bị bắn chết? Cậu không cảm thấy cái chết của những người này không đơn giản sao?”
Diệp Phi không ngờ Cố Chính sâu sắc như vậy, thật sự là không thể trông mặt bắt hình dong. Anh chăm chú nhìn gương mặt chất phác của Cố Chính, khẽ cười, “Điều này tôi cũng không rõ, nếu anh có nghi vấn thì cứ phối hợp điều tra với cảnh sát Lệ Dương.”
“Chẳng lẽ cậu không thấy khả nghi sao?” Cố Chính nghi hoặc nhìn Diệp Phi.
Diệp Phi cúi xuống nhìn nếp gấp quần, hồi lâu không đáp. Cố Chính nhìn vẻ mặt lãnh đạm của anh, tựa hồ đã hiểu ra, cười nói, “Việc cấp bách bây giờ là cứu được vợ cũ của cậu, chuyện khác tạm thời gác lại đã.”
Diệp Phi siết chặt tay, khớp xương kêu răng rắc, “Vậy thì mong Cố đội trưởng nhanh lên cho.”
“Được, tất nhiên rồi! Thực ra tôi còn sốt ruột hơn cậu, cấp trên rất coi trọng vụ án này, rõ ràng, Hà Phương là con trai cả của Hà bộ trưởng, con trai cả thình lình thiệt mạng, con dâu lại bị bắt cóc, ông ta không sốt ruột sao được? Huống hồ…” Cố Chính dừng một lát, nói tiếp, “Con dâu còn đang mang bầu cháu nội của ông ta.”
Nghe hết lời Cố Chính, Diệp Phi giật bắn mình, bật dậy từ trên ghé, đôi mắt đầy tơ máu mở lớn, kinh hãi nhìn Cố Chính.
Cố Chính hoảng sợ vì hành động của anh, “Sao thế? Cậu không biết à?”
Diệp Phi cứng ngắc lắc đầu, anh không biết, không hề biết! Trang Dao chưa từng nhắc tới với anh… Trang Dao đang mang thai! Cô đang mang thai, gã súc sinh kia còn đánh cô… Đứa bé có sao không? Đứa bé có thể nào…
Nghĩ đến đây, Diệp Phi thình lình thét lên một tiếng, ngã ngồi xuống sàn nhà.
Bạch Minh Ngữ bên ngoài đang chuẩn bị gõ cửa, nghe thấy Diệp Phi kêu thảm thiết thì đẩy cửa xông vào.
“Anh Phi! Anh Phi, anh sao thế?” Cậu ôm lấy Diệp Phi, lắc lắc, lại ngước lên nhìn Cố Chính, quát, “Anh làm gì anh ấy rồi?”
Mấy cảnh sát và một người đàn ông mặc đồ trắng bước tới, cả đám bao vây Diệp Phi, vừa hỏi han tình hình Diệp Phi, vừa dùng ánh mắt ác độc nhìn Cố Chính, Cố Chính gượng gạo xòe tay, “Tôi không làm gì hết, chỉ nói là con dâu của Hà bộ trưởng đang có thai, thế là cậu ta biến thành như vậy…”
“Có thai?” Trăm miệng một lời kêu lên.
“Chị dâu có thai?”
“Làm sao bây giờ? Chẳng phải là một xác hai mạng rồi sao?”
“Vớ vẩn, đừng có nói bậy!”
Đám cảnh sát mỗi người một câu, tất cả cùng hốt hoảng.
Bạch Minh Ngữ đỡ Diệp Phi lên sofa, “Anh Phi, anh đừng hoảng, chuyên gia tâm lý đến rồi, chúng ta cứ lấy khẩu cung của Ngụy Hải Phong trước đã.”
“Tiểu Diệp, cậu bình tĩnh lại đã, đưa tôi đến chỗ Ngụy Hải Phong đi, tôi cũng đang muốn nói chuyện với ông ta.”
Giọng nói này kéo Diệp Phi hoàn hồn, anh ngước lên nhìn người nọ, “Ngài Bạch? Ngài là chuyên gia Cục điều tới?”
Bạch Thiển khẽ cười, “Sao, không giống à?”
Diệp Phi vội đứng dậy bắt tay hắn, cười khổ, “Không phải, tôi không có ý đó, tôi chỉ không ngờ lại là ngài.”
“Ừ, khó trách cậu nghĩ vậy, tôi cũng không ngờ họ lại tìm tôi, bình thường đúng là tôi ít tiếp xúc với kiểu bệnh nhân này, chỉ đành cố gắng đến xem sao.”
“Ngài qua xem Ngụy Hải Phong mau đi.” Diệp Phi liếc mắt nhìn Cố Chính, Cố Chính gật đầu, “Đi thôi, tôi cũng đi theo xem.”
Mấy người đến phòng giam Ngụy Hải Phong, không biết bởi vì cuồng sạch hay vì tính chất công việc mà Bạch Thiển còn đeo thêm một đôi găng tay ni-lon. Hắn đến gần Ngụy Hải Phong, dùng phương thức kỳ quái tiến hành thí nghiệm với năm giác quan của Ngụy Hải Phong.
Đầu tiên hắn đi quanh Ngụy Hải Phong ba vòng, vỗ ba lần vào tai Ngụy Hải Phong, lại dùng châm kim đâm một lỗ trên cột sống của ông ta, hứng ba giọt máu.
Cuối cùng hắn tới trước mặt Ngụy Hải Phong, vạch mắt ông ta, dùng đèn pin y tế chiếu vào mắt, chớp tắt liên tục ba lần.
Kiểm tra xong, hắn bỏ đèn pin vào túi áo ngực, ra lệnh vài câu thường gặp cho ông ta, sau năm lần ra lệnh bằng âm thanh, Ngụy Hải Phong vẫn không phản ứng, Bạch Thiển ngẫm nghĩ, chuyển sang ra lệnh bằng động tác, mí mắt Ngụy Hải Phong khẽ giật giật.
“Động kìa! Động kìa!” Lão Vương hô.
“Suỵt…” Diệp Phi ra hiệu cho lão Vương im lặng, anh tới bên cạnh Bạch Thiển, lo lắng hỏi, “Ngài Bạch, thế nào rồi? Có cách hóa giải không?”
“Giải được, chắc là ra lệnh bằng hình ảnh.” Bạch Thiển đáp, “Nhưng có lẽ phải tốn chút thời giờ.”
“Vậy thì tốt quá!” Diệp Phi xúc động nói, “Phiền ngài Bạch nhanh lên.”
“Vâng, tôi sẽ cố hết sức. Cậu cũng biết quan hệ của tôi và Lý Ngọc Mai, nhà họ gặp chuyện này, tôi cũng rất khổ sở. Tôi cũng hi vọng sớm bắt được hung thủ về quy án, trả lại công bằng cho người đã khuất, tìm lại sự trong sạch cho Ngụy Hải Phong.” Bạch Thiển nói, “Bây giờ tôi cần yên tĩnh, cậu nói quá nhiều sẽ ảnh hưởng tới trị liệu.”
“Vâng! Tất cả ra ngoài đi, không có lệnh của tôi thì không ai được vào quấy rầy.” Cố Chính nói.
Trước lúc đi, Diệp Phi chỉ vào nút bấm màu lục trên tường, nói, “Ngài Bạch, ngài cẩn thận một chút, có bất cứ dị thường nào thì ấn nút này.”
“Cảm ơn, cứ yên tâm.” Bạch Thiển tự tin cười.
Từ trong phòng đi ra, đám cảnh sát bắt đầu bàn luận về Bạch Thiển.
Cố Chính cười nói, “Diệp Phi quen bác sĩ này à?”
“Quen, là quen thông qua Lý Ngọc Mai, hắn là bạn học của Lý Ngọc Mai.”
“Vậy à… Người này… Bộ dạng kỳ quái thật.”
“Đúng vậy, có thể là do bệnh bạch tạng.”
“Đúng là khá giống bạch tạng, nhưng cũng không hoàn toàn, tôi biết người mắc bệnh bạch tạng không dám ra ngoài khi trời sáng, tóc trắng như tuyết, lúc nào cũng híp mắt, trông rất đáng sợ, Nhưng bác sĩ Bạch thì rất bình thường, chỉ có màu tóc nhạt quá mà thôi, ha ha… Rất hợp với tên của hắn.”
Diệp Phi không có tâm trạng thảo luận chuyện này, chỉ khách sáo cười cười, “Không biết phía Tiểu Đông có kết quả chưa.” Dứt lời thì xoay người vào văn phòng.
Anh nằm ngửa trên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Bạch Minh Ngữ đẩy cửa bước vào, Diệp Phi nhẹ giọng hỏi, “Em đi đâu thế?” Vừa nãy không thấy Bạch Minh Ngữ trong phòng Ngụy Hải Phong, theo lý thì cậu chắc chắn sẽ vào theo nếu gặp những chuyện này.
“Bác sĩ Bạch nói có cách giải quyết, nhưng cần chút thời gian.”
“Ừ.” Bạch Minh Ngữ kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh Diệp Phi, ngẫm nghĩ, “Anh Phi, em biết anh lo lắng về an toàn của Trang Dao, về tình về lý, thảo luận việc này với anh bây giờ không hợp lắm. Nhưng dù anh và Trang Dao có tình nguyện hay không, thì hai người cũng đã lọt vào ván cờ của hung thủ, lúc này anh không thể rối loạn vì Trang Dao, anh phải tỉnh táo để chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Hiện tại anh cũng chỉ còn một con đường để đi, chính là bắt được hung thủ, bằng không chỉ một thoáng sơ sảy…” Bạch Minh Ngữ trầm giọng nói, “Người tiếp theo phải chết chính là anh.”
Lông mày Diệp Phi giật giật, không hề bất ngờ với suy đoán của Bạch Minh Ngữ. Không hổ là người anh thích, Diệp Phi ngoài vui mừng thì có phần khổ sở. Để nhóc con phải trải qua những chuyện này sớm như vậy, chẳng biết là đúng hay sai.
Anh quay lại nhìn Bạch Minh Ngữ, Bạch Minh Ngữ nhíu mày, “Anh biết rồi phải không?”
Diệp Phi nhẹ giọng đáp, “Xin lỗi em.”
“Biết từ khi nào?”
“Từ khi phát hiện thi thể Phó Hạ Viêm.”
“Sớm vậy sao?” Bạch Minh Ngữ nói, “Được lắm, hóa ra anh vẫn lừa em!”
Diệp Phi ngồi thẳng dậy, giải thích, “Không phải anh cố ý lừa em, lúc đó anh chỉ nghi ngờ thôi, mãi tới khi Trang Dao gặp chuyện thì anh mới xác định.”
Bạch Minh Ngữ đang định nói thì nghe tiếng gõ cửa, là đồng chí cảnh sát mê S&M đưa lý lịch của các bác sĩ tại Bắc Kinh tới cho cậu.
“Em bảo anh ta tra đó.” Thấy vẻ kinh ngạc của Diệp Phi, Bạch Minh Ngữ nói, “Giờ em không so đo, chờ vụ án chấm dứt sẽ tính sổ với anh sau.” Cậu chia nửa danh sách đưa cho Diệp Phi, “Thời gian cấp bách, cùng tra đi.”
Khoảng mười phút sau, Bạch Minh Ngữ giơ một tờ lý lịch sơ lược trước mắt Diệp Phi, Diệp Phi nhận lấy, “Ủa, chẳng phải đây là ngài Bạch sao? Hóa ra từng làm lính.”
“Từng làm lính, là bác sĩ ngoại khoa, giờ lại là bác sĩ tâm lý. Lý lịch đẹp đẽ quá.” Bạch Minh Ngữ nhẹ giọng.
Diệp Phi nhìn Bạch Minh Ngữ, “Em nghi ngờ hắn?”
“Ai bảo hắn khả nghi như thế? Khi chưa bắt được hung thủ thì kẻ nào cũng có hiềm nghi.”
Tuy Diệp Phi cảm thấy rất không có khả năng, nhưng Bạch Minh Ngữ nói đúng, khi chưa bắt được hung thủ thì không thể loại bỏ hiềm nghi của bất luận kẻ nào, huống hồ lý lịch của Bạch Thiển lại cực kỳ ăn khớp với phân tích tội phạm anh viết khi trước. Diệp Phi gật đầu, “Được rồi, điều tra thêm về hắn.”
Diệp Phi vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng báo động, sau đó là tiếng kêu sợ hãi và tiếng bước chân ồn ào.
“Báo động từ phòng Ngụy Hải Phong!” Diệp Phi và Bạch Minh Ngữ thoáng nhìn nhau, hai người đồng thời nhảy dậy khỏi ghế, xông ra khỏi văn phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]