Ý thức được mình bị một chậu nước đá dội tỉnh, Diệp Phi mất hứng. Chơi trò này với bố… Mẹ nhà mày!
Đáng mừng là, mình vẫn còn sống.
Diệp Phi nhìn người trước mặt, quyết không yếu thế tươi cười, “Lưu Nguyên Hạo.”
“Ồ, không tồi, thế mà vẫn nhớ tao.” Lưu Nguyên Hạo cười khẩy, “Tao nói này Diệp đội trưởng, một gậy của tao mà vẫn chưa đủ đập chết mày, đầu mày cứng gớm nhỉ!”
“Anh cũng đâu định cho tôi chết dễ dàng như vậy?”
“Ờ, không ngu.”
“Mấy đứa… nam sinh kia đâu?” Diệp Phi đổi thái độ cứng rắn.
“Chết đến nơi mà vẫn có lòng lo cho kẻ khác, đức độ thế này, ai dám không vỗ tay tặng hoa mày đây?”
Diệp Phi miễn cưỡng đứng dậy, không để ý lời của gã, tiếp tục hỏi, “Chúng sao rồi?”
Từ xa xa trong góc truyền đến tiếng sột soạt, sau đó anh nghe thấy Phương Hữu Bảo khẽ gọi, “Anh ơi, em, em ở đây.” Thấy Diệp Phi không vấn đề gì, Phương Hữu Bảo vừa xúc động vừa đau khổ, chẳng biết nên khóc hay nên cười. Cậu ta trăm triệu lần không ngờ gọi Diệp Phi đến lại khiến anh bị như vậy, hối hận muốn chết rồi.
Nghe thấy giọng Phương Hữu Bảo, Diệp Phi cũng bình tĩnh hơn. Anh thầm tính thời gian, có lẽ bọn Quan Tiểu Đông đã chuẩn bị đột kích xông vào. Lúc này anh không xác định mình có khả năng khống chế Lưu Nguyên Hạo trong nháy mắt hay không, gã có súng, nhỡ súng cướp cò bắn lung tung thì thương tích không hề đơn giản.
“Tao khuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cong-su/3077688/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.