Một giờ sau khi Diệp Phi được đưa vào phòng điều trị, các đồng nghiệp lục tục rời đi. Lưu Đức Chí ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, lúc quay về thì sắc mặt có vẻ nghiêm trọng, vừa ngoảnh lại đã thấy Bạch Minh Ngữ và một người đàn ông lạ từ hành lang tiến lại.
“Ơ, vừa đi đâu thế?” Nhìn Bạch Minh Ngữ, gã mới nhớ ra hình như lúc nãy không thấy cậu.
“Đi đón anh tôi.” Bạch Minh Ngữ bước tới, nhìn qua cửa kính, “Anh Phi thế nào rồi?”
“Bác sĩ nói vẫn chưa qua khỏi cơn nguy hiểm.” Lão Lưu nhìn anh chàng cao phú soái* bên cạnh Bạch Minh Ngữ, “Đây là anh chú mày à?” (Cao ráo, giàu có, đẹp trai)
“Anh họ.” Bạch Minh Ngữ đáp.
“Ồ.” Anh họ mà giống thế kia, anh ruột còn chẳng được mấy người đâu? Gã vươn tay, “Chào anh, tôi là Lưu Đức Chí, tổ trưởng tổ 2, đội Trinh sát hình sự. Cứ gọi tôi là lão Lưu.”
“Chào Lưu tổ trưởng, tôi là Kiều Minh Phong.” Kiều Minh Phong giơ tay bắt tay gã, mỉm cười nói, “Tôi là bạn tốt của Diệp Phi, đến thăm cậu ấy.”
Cả đời lão Lưu đã tiếp xúc với vô số loại người, ông chủ lớn, quan chức chính phủ, phú nhị đại, quan nhị đại, minh tinh nổi tiếng, nhưng chưa từng gặp ai cao phú soái hàng thật giá thật như Kiều Minh Phong. Ngoại hình đẹp trai, nụ cười điềm đạm, chất giọng trầm ấm dịu dàng, nói năng từ tốn nhã nhặn, tác phong phóng khoáng, khiến gã tức khắc nghĩ tới một từ, “Tom Cruise phương Đông”, nhưng người này so ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cong-su/3077690/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.