“Lần trước anh nói không thích Tô Tuyết, vậy người anh thích là ai?” Lời nói vừa ra khỏi miệng, Hà Nại cảm thấy thời gian như ngừng lại hai ba giây, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy âm thanh xung quanh.
Tôn Hối cũng ngây dại, anh thế nào cũng không nghĩ tới Hà Nại sẽ hỏi mình câu này. Hơn nữa lần trước anh cũng có nói là mình không thích Tô Tuyết, câu tiếp theo không phải anh nói yêu Hà Nại sao?
“Tôi…”
Tôn Hối vừa mới nói được một chữ, Hà Nại bỗng nhiên đánh gãy lời anh: “Xin lỗi! Tôi không nên thất lễ hỏi bừa như vậy, xin lỗi, xin lỗi!”
Hà Nại liều mạng xin lỗi, sau khi Hà Nại hỏi Tôn Hối, lại đặc biệt không dám nghe Tôn Hối trả lời. Trong lòng có một loại cảm giác chống cự mãnh liệt, cậu sợ phải nghe Tôn Hối nói anh thích Tô Tuyết, hoặc là người nào khác.
“Hà Nại, đừng xin lỗi.” Tôn Hối kéo Hà Nại đang muốn trốn tránh lại, anh làm sao có thể bỏ qua cái cơ hội cực kì tốt này được, “Không cần nói xin lỗi, tôi thích…”
“Không cần nói! Không cần nói cho tôi biết!” Hà Nại kì quái hét lên, thậm chí là giơ tay bịt kín hai tai lại. Mình đang bị gì thế này, mình đến tột cùng là đang sợ cái gì, đến tột cùng thì mình muốn cái đáp án gì đây.
Giọng nói Hà Nại rất lớn, làm mọi người xung quanh đều chăm chú nhìn bọn họ, Tôn Hối có chút phiền muộn. Chỗ này không giống với chỗ ở của Hà Nại, nơi này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-muon-be-cong-cau-dau/2354142/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.