“Nhà em bị cướp?”
“Không.” Hà Nại miễn cưỡng cười cười, tình trạng như thế này không phải là lần đầu tiên, Hà Nại khom lưng dựng cái ghế dựa cũ nát lên, một chân ghế bị thiếu mất vài cm, rốt cục loạng choạng không chịu được trọng lực liền ngã bẹp xuống lần nữa. Hà Nại đành bỏ qua cái ghế dựa, đem vài thứ đặt lên băng ghế sôpha, nhìn khắp nơi bừa bộn, đem quần áo đi đến chỗ góc tường thả xuống, liền đối Tôn Hối nói: “Xin lỗi, nhà tôi lộn xộn…”
Ngay lúc này, nhà Hà Nại có một phòng ngủ nhỏ và một phòng khách, cửa phòng ngủ ‘Đát’ một tiếng mở ra, một người phụ nữ mặc áo ngủ, đôi mắt có chút mông lung bước ra, lười biếng nói: “Con về rồi à ~ “
Vừa nghe được âm thanh này, Hà Nại giật mình một cái, đột nhiên quay đầu, vẻ mặt trở nên rất phức tạp.
Tôn Hối tùy ý liếc người phụ nữ kia một cái, nhìn bộ dáng này hẳn là bốn mươi tuổi, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm dày đặc, âm thanh này và âm thanh trong điện thoại lần trước có chút bất đồng, bất quá cũng không khó phân biệt, người phụ nữ này chính là mẹ của Hà Nại. Nhìn bà ta khí sắc kém cỏi, sợ là do kết quả của việc say rượu trường kì.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm Tôn Hối, cười híp mắt nói: “Nhá, tên nhóc này lớn lên đẹp trai thật nha, là bạn của con, hay là…”
“Mẹ!!” Hà Nại dùng hết hơi hét lớn để ngăn câu tiếp theo của mẹ mình, sau đó lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-muon-be-cong-cau-dau/2354127/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.