Hà Nại không biết vì sao khi mình nghe Tôn Hối đến thì lại vô cùng cao hứng, có lẽ là do thoát khỏi Từ Hâm đi, chỉ một điểm kích động nhỏ như vậy đã làm cho cái túi nhựa đáng thương bị rách toạt.
‘Bẹp bẹp’ quần áo và dụng cụ hằng ngày ào ào rớt xuống đất, mà đôi đũa bị cậu nhét ở giữa cũng bị văng ra ngoài, trong đó một chiếc đũa tiếp đất, lăng tăng vài vòng rồi mới dừng lại trước một đôi giày da.
“Các người đang làm gì vậy?” Tôn Hối kinh ngạc nhìn chiếc đũa dưới chân mình một chút, cúi người nhặt lên.
Hà Nại lật đật ôm lấy núi đồ bị rớt dưới đất lên, vội vã đến nổi cơ hồ là nhào tới giật lấy chiếc đũa trên tay Tôn Hối, sau đó lập tức giấu tay trong đống quần áo đang ôm trong ngực.”Túi, túi đột nhiên bị rách, chúng ta đi thôi.”
Tôn Hối liếc mắt nhìn cậu, hất mặt về phía mặt đất: “Bên kia còn có một chiếc.”
“Một đôi đũa?” Từ Hâm cũng nhìn thấy một chiếc đũa còn lại, bật thốt hỏi: “Anh giữ thứ này làm gì?”
Hà Nại luôn luôn tiết kiệm, bị người khác trào phúng trêu chọc không phải chỉ một hai lần, Hà Nại cũng không quan tâm lắm, song, tuy là lần này giọng điệu của Từ Hâm không có nhiều ý tứ trêu chọc, nhưng cậu vẫn lúng túng đến đỏ mặt, hận không thể tìm một cái lổ để chui xuống. Trước khi thu dọn mày phải đem đũa vất đi chứ, xem, hiện tại bị người ta coi thường rồi!
Thấy Hà nại trộm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-muon-be-cong-cau-dau/2354126/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.