Không biết Hà Nại ngồi bao lâu, cái bụng trống không bắt đầu kháng nghị. Hà Nại ôm cái bụng đang quái dị kêu, tiếng kêu này thật là không hợp hoàn cảnh mà, Hà Nại đột nhiên cảm giác được mình đã bị dạ dày đánh bại, cậu thở dài, lần này phiền toái rồi, lúc nãy tức giận đem hết tiền đưa cho bà ta, bây giờ làm sao đây.
Hà Nại đứng lên, nhìn thoáng qua ‘Ngôi Nhà’ vừa bị bão tập kích, đây cũng không phải lần đầu. Mỗi lần bà ta không còn tiền xài liền tìm tới Hà Nại, nếu Hà Nại không có ở nhà bà ta sẽ ngồi lại chờ, hơn nữa nếu như cậu về trễ, chỉ cần trong nhà có đồ vật nào hơi hơi giá trị thì đều bị bà ta đem đi bán. Có lần còn cư nhiên đem TV và tủ lạnh của chủ nhà trọ bán đi, làm hại cậu phải bồi thường đến nỗi mấy tháng đó phải ăn dưa muối với cơm tẻ. Từ đó trong nhà cậu không còn gì để bán, chỉ là thỉnh thoảng bà ta sẽ đến đây ‘Tìm đồ’.
Hà Nại đi tới toilet, vừa rửa mặt vừa uống vài ngụm nước. Chợt nhớ tới nếu Tôn Hối ở bên cạnh, nhìn thấy cậu uống nước của hệ thống cung cấp, sợ là sẽ chửi mình tới máu chó đầy đầu đi. Hà Nại bỗng nhiên nhớ đến những ngày ở bệnh viện, tuy là hồi sáng mới gặp nhau, nhưng hiện tại cậu lại rất muốn gặp Tôn Hối. Nhưng bây giờ mình không có tiền mời Tôn Hối ăn cơm, cũng không có tiền để trả lại cho anh ấy, trốn còn không kịp thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-muon-be-cong-cau-dau/2354128/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.