Thứ gì mà thơm dữ vậy? À, thì ra là đồ ăn do khách tự mang theo à, vậy thì không sao rồi.
Không sao… cái đầu ấy! QAQ!
Ngay khi mùi hương tỏa ra, đám người trong bếp đã lập tức xúm lại, vểnh tai hóng chuyện Tiểu Hồ đang nói. Đến khi biết mấy cái bánh thịt thơm nức đó là đồ khách tự làm mang theo, mà ngoài hàng không bán, họ thất vọng đến mức như thể vừa mất đi cả tương lai. Ai nấy đều thở dài sườn sượt, nếu không biết còn tưởng họ sắp bị sa thải hàng loạt ấy chứ.
Bánh thịt đã được hâm nóng xong, Tiểu Hồ không dám chần chừ thêm nữa. Chủ yếu là cô sợ mấy đồng nghiệp không nhịn được mà xông vào tranh ăn mất. Bản thân cô cũng đang gồng mình để kiềm chế cơn thèm, cố gắng kìm lại d*c v*ng muốn ăn vụng, nhanh chóng bưng đĩa rời khỏi bếp.
Chẳng ngờ, cuộc khảo nghiệm thật sự bây giờ mới bắt đầu.
Ai cũng biết, Haidilao là một nhà hàng lẩu kinh doanh cực kỳ tốt. Đến giờ ăn là nhất định sẽ kín bàn, ngoài cửa còn thường xuyên có hàng dài xếp hàng đợi chỗ.
Bữa họp mặt của Hứa Hoan và đám đồng nghiệp bắt đầu từ khoảng mười giờ rưỡi, lúc này trong quán đã chật kín người. Hầu hết khách đều mới vừa ngồi vào bàn, chọn xong nước lẩu và món ăn, đang trong giai đoạn bụng đói chờ ăn.
Nói trắng ra, ai nấy đều đang đói meo, chờ đồ ăn được dọn lên.
Trong lúc cả nhà hàng đang đói rã ruột, thì bất chợt trong không khí bốc lên một làn hương mê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-toa-nha-o-que/4676554/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.