Cho phép tao gọi mày là em, Nhi nhé!
******
Gia đình tôi và gia đình em quen nhau từ khi chúng tôi còn trong bụng mẹ. Tôi thích em, ngay từ thuở cởi chuồng tắm mưa, từ lúc hai đứa vẫn còn sưng là tớ - cậu.
Tôi thích cái khuôn mặt nhỏ nhỏ đáng yêu của em. Khi còn bé, em là một em bé ngoan, rụt rè và non nớt. Tôi còn nhớ rất rõ có một lần tôi đã đánh tều mỏ thằng bạn cùng lớp mẫu giáo vì nó dựt tóc em. Tôi bị cô giáo phạt đứng góc lớp, lúc đó, đây được coi là cái hình phạt đáng sợ nhất cho bon trẻ con chúng tôi, vậy mà tôi không sợ.
Nhi hay cười lắm, em có má lúm như tôi nhưng duyên hơn nhiều. Tôi muốn nhìn thấy em cười mãi như vậy, cái nụ cười khắc sâu trong tâm trí tôi.
Lớn hơn một chút, Nhi thay đổi tính cách rất nhiều, em nghịch gợm hơn, thậm chí có chút đanh đá, nhưng không sao, tôi lại thích em như vậy, có thể tự bảo vệ mình khi tôi không có bên cạnh.
Tôi chở em đi học, là vì không muốn em đi cùng người con trai khác.
Cái tai nạn lớp 11 đó làm tôi sợ gần chết. Em ngất lịm, máu chảy nhiều, ướt đẫm hai bàn tay tôi. Tôi run rẩy bế em lên, đi chẳng rõ phương hướng. Tôi đã tát Hoa một cái, lần đầu tiên, tôi ra tay đánh một đứa con gái. Nhưng tôi không thể để yên cho người đã làm em bị thương. Ngồi chờ ngoài phòng cấp cứu, tôi không ngừng cầu nguyện, thậm chí nếu phải đổi cả tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-thang-ban-than/61009/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.