Mười phút sau, Thời Mạch mơ mơ màng màng dụi mắt đi ra, cậu đã thay bộ đồ hồi sáng lại thành bộ đồ "cái bang" luộm thuộm cậu hay mặc.
Tạ Cẩm Trình khoanh tay trước ngực: "Bộ tây trang của cậu đâu?"
Bộ tây trang đó là bảo bối của cậu, cậu không nỡ mặc thường xuyên. Thời Mạch ngạo kiều nói: "Tôi sợ mặc vào đẹp trai quá thì mọi người đổ xô lại ngắm tôi, ảnh hưởng trật tự xã hội lắm."
"À." Thời Mạch khoác lên bộ tây trang, cậu tưa như vầng thái dương tỏa ra ánh hào quang, như thế quá hấp dẫn sự chú ý của nhiều người, Tạ Cẩm Trình chỉ cần Thời Mạch là một ngôi sao mờ ảo, chỉ phát sáng với mỗi mình hắn. Thôi thì Thời Mạch không mặc tây trang cũng khá tốt ấy chứ.
Trung tâm mua sắm cách đây không xa, chỉ cách vài bước chân, Tạ Cẩm Trình và Thời Mạch sóng vai đi bên cạnh nhau, một người thì khí phách, một người như ánh mặt trời, đi tới đâu tỏa sáng đến đó.
"Này..." Thời Mạch nhận ra Tạ Cẩm Trình từ nãy đến giờ vẫn luôn nhíu mày, tiên phong phá vỡ sự im lặng, "Hôm nay tâm trạng anh dường như không được tốt lắm, tôi có thể giúp gì được anh không?"
"Đi mua quần áo với tôi." Tạ Cẩm Trình tay đút túi quần, chân bước không ngừng, nhà không thể về, không còn quần áo để thay, hắn không có thói quen mặc lại quần áo cũ ngày hôm trước.
Thời Mạch cạn ngôn, suy nghĩ một hồi, cậu lại tìm một đề tài khác bắt chuyện: "Nghe nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chuyen-nhuong-luon-ca-ban-than/2436507/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.