"Này là cây bút tất thắng, đã được khai quang." Tạ Cẩm Trình mỉm cười.
Thời Mạch không nhịn được cười, nhận lấy cây bút, vừa ký vừa nói: "Thần kỳ vậy, nếu không có tác dụng với tôi thì sao?"
"Nếu không linh, nghĩa là chưa dính đủ linh khí, phải dùng thêm vài lần."
"Rầm!" Tiếng đập bàn thật lớn vang lên từ phía đối diện, Thời Mạch vô thức ngẩng đầu lên, nhưng lại thấy bóng dáng Tạ Cẩm Trình di chuyển, thân hình cao lớn vừa vặn chắn hết tầm mắt của cậu.
Tạ Cẩm Trình nói: "Đừng lãng phí thời gian để ý hắn làm gì, hắn ta không xứng để cậu quan tâm." Nói xong hắn rời đi.
Thời Mạch lập tức cúi đầu sửa hồ sơ, Lý Gia thấy Thời Mạch hoàn toàn không thèm để hắn vào mắt, tức giận nghiến răng, sắc mặt khó coi như nuốt phải ruồi: "Xem ra Luật sư Thời gần đây rất đắc chí, tìm được không ít người giúp đỡ! Tiểu luật sư cũng chỉ là tiểu luật sư, chỉ thay đổi mỗi bộ da cũng chả làm cậu trở thành luật sư nổi tiếng được đâu!"
Sắc mặt Ngô Lâm căng chặt, lập tức giúp Thời Mạch đáp trả: "Lý Gia, anh đã làm ăn đã không đàng hoàng, đã mất tiền thì đừng để mất cả đạo đức. Lần trước anh đánh người ta, luật sư Thời đã rộng lượng không truy cứu, anh lại còn thuê cánh truyền thông bịa chuyện vu khống luật sư Thời. Anh thử nhìn lại bản thân mình xem lương tâm của mình có biến đen hay không."
"Lương tâm?" Lý Gia cười ha ha, "Con mẹ nó không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chuyen-nhuong-luon-ca-ban-than/2436509/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.