Về đến nhà riêng của Tạ Cẩm Trình, Thời Mạch dìu hắn vào nhà vệ sinh.
Tạ Cẩm Trình chống tay lên bồn rửa mặt, nhìn bản thân trong gương với đôi mắt say xỉn lờ đờ mông lung, một lúc lâu vẫn không xác định được phương hướng, đột nhiên một bàn tay duỗi tới giúp hắn vặn mở vòi nước.
Nước trong vòi chảy ra xối xả, Tạ Cẩm Trình không kịp rụt tay lại khiến tay áo hắn ướt đẫm, với thời thiết mùa đông này thì cũng không mấy dễ chịu gì.
"Ối, tôi không ngờ nước lại chảy mạnh như vậy." Thời Mạch ngượng ngùng gãi gãi mặt, "Tôi lấy đồ cho anh thay ngay đây."
"Lâý khăn lông lau mặt giúp tôi." Tạ Cẩm Trình chỉ về phía khăn lông màu tím, Thời Mạch rùng mình, hô lớn "yes, sir" rồi lập tức làm theo.
Cách một lớp khăn lông, Thời Mạch cẩn thận lau dọc khuôn mặt anh tuấn của Tạ Cẩm Trình, khuôn mặt bởi vì uống rượu mà nóng lên, nhiệt độ truyền đến theo đầu ngón tay, nóng đến mức suýt nữa phải buông tay.
"Đừng nhúc nhích, tiếp tục đi."
Cổ tay cậu đột nhiên bị Tạ Cẩm Trình giữ chặt, sau đó dưới sự dẫn dắt của Tạ Cẩm Trình, tiếp tục lau mặt hắn.
Không biết có phải cậu nhạy cảm quá hay không, cậu cảm giác Tạ Cẩm Trình đang lợi dụng sờ mó mình, lúc thì vuốt lòng bàn tay, lúc thì sờ mu bàn tay, lúc thì đan cả mười ngón tay lại với nhau, nhưng nhìn thấy trạng thái say xỉn của hắn, lại thấy dường như hắn không cố ý. Cậu buồn rầu gãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chuyen-nhuong-luon-ca-ban-than/2436506/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.