Nào đoán được Quý Văn Việt lại cự tuyệt, "Không cần đâu, tổng giám đốc Từ, tôi không sao, không cần đi bệnh viện." Cô nhìn mặt Từ Phóng Tình mấy giây rồi chậm rãi bổ sung, "Không cần phải để ý đến tôi, em đi mau đi."
Sắc mặt của Từ Phóng Tình trông không tốt lắm, hai tay cô nắm lấy nhau, an tĩnh nhìn Quý Văn Việt một hồi mới xoay người rời khỏi văn phòng.
Quý Văn Việt vẫn duy trì tư thế vừa rồi, Tiêu Ái Nguyệt cũng không biết làm sao bèn chỉ tay ra bên ngoài, "Tôi ra ngoài xem một chút."
Cửa thang máy vẫn chưa đóng, Từ Phóng Tình nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt chạy tới liền hừ lạnh một tiếng, "Sau này đừng tìm tôi vì chuyện của chị ấy nữa."
Kỳ thật hoàn toàn có thể lý giải tâm tình của Từ Phóng Tình lúc này, tình cảnh chẳng khác gì lúc đi trên đường trông thấy người già bị ngã, bạn có lòng tốt chạy tới đỡ nhưng kết quả lại bị người ta trách xen vào việc của người khác, không chỉ uổng phí khí lực, ngay cả phần nhiệt tình vốn có cũng tiêu tán đi mất. Tiêu Ái Nguyệt nuốt nước bọt 'vuốt mông ngựa' nói, "Em cũng hết cách rồi, dù sao chị cũng lợi hại hơn em nên em chỉ có thể tìm chị thôi, cũng đâu thể thấy chết mà không cứu."
Từ Phóng Tình ấn nút thang máy, nghe Tiêu Ái Nguyệt dỗ hai câu, sắc mặt không có chuyển biến rõ rệt nhưng tốt hơn lúc nãy nhiều, "Tôi đi họp, đừng gọi điện cho tôi nữa."
Tiêu Ái Nguyệt muốn nói lại thôi, "Vậy còn chị ấy..."
"Tìm Quý Giác Hi." Từ Phóng Tình nhíu mày nhắc nhở, "Chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cho-em-den-ba-muoi-tuoi/380379/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.