Từ Phóng Tình đương nhiên cũng nhìn thấy người nọ nhưng sắc mặt không có bất kỳ biến hóa nào giống như từ trước tới nay chưa từng gặp qua Đổng Tiểu Hạ. Tâm tình của Tiêu Ái Nguyệt phút chốc rối rắm phức tạp, cô đang muốn đẩy cửa xuống xe thì Đổng Tiểu Hạ liền xoay lưng kiên quyết về lại xe của mình.
Tiểu Thu còn đang do dự có nên gọi cảnh sát giao thông hay không thì đèn xanh sáng lên, người phụ nữ trước mặt lập tức lái xe đi mất, không thèm truy cứu trách nhiệm nữa.
Tiểu Thu ngớ người trở về chỗ dưới tiếng kèn như đòi mạng của ô tô phía sau, cô phỉ nhổ nói, "Đúng là kỳ quái, xe cô ta xịn như vậy mà lại không muốn bảo hiểm bồi thường?"
Chủ xe này vẫn là Tiêu Ái Nguyệt, cũng may hôm nay không có chuyện gì lớn xảy ra nhưng cô vẫn có chút áy náy với Tiểu Thu, "Mặc kệ đi, chúng ta đi sang tên trước, tối nay chị nhớ mang xe ra gara kiểm tra lại nha."
Xe bị quẹt không nặng lắm, chỉ tróc mất một lớp sơn, Tiểu Thu nào dám làm chậm trễ thời gian của Từ Phóng Tình, vội vàng gật đầu nói, "Vậy chúng ta đến trung tâm quản lý xe trước."
Một người quen cũ mấy chục năm chỉ nhìn nhau qua ô cửa và cứ lướt qua như vậy, tựa như cá quay về nước sẽ quên chuyện trên bờ. Lòng Tiêu Ái Nguyệt đắng chát, tự nhiên sinh ra nỗi phiền muộn chẳng biết nói sao. Thành phố này có rất nhiều hồi ức giữa cô và Đổng Tiểu Hạ, hai người đã từng dạo bước bên hồ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cho-em-den-ba-muoi-tuoi/380378/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.