"Tôi chỉ cần nhìn một chút đã có thể biết được một người có thích hợp làm kinh doanh hay không, có thể thành công hay không." Bàn ăn gỗ lim hình vuông có điêu khắc phượng hoàng theo style Trung Quốc, trên khăn trải bàn bày đầy thức ăn phong phú. Trần Vãn Thăng thoải mái ngồi trên chiếc ghế gỗ, trong tay bưng một cái ly đế cao, mặt mũi tràn đầy thích ý, "Mỗi cá nhân đều có gai trên người, muốn trở thành một nhân viên sales tài ba nhất định phải nhổ hết gai ra, gặp phật kính phật, gặp quỷ lạy quỷ, như vậy mới có thể sống sót."
Tiêu Ái Nguyệt cắn khoai sọ trong miệng, mơ hồ trả lời, "Nhổ hết gai xuống rồi sống có ý nghĩa gì nữa?"
"Em nhìn tôi sống có tốt không?" Trần Vãn Thăng khanh khách cười một tiếng rồi đưa tay bưng chai Champagne lên đổ đầy ly của Mạnh Niệm Sanh, "Không phải Tiểu Mạnh cũng rất tốt đấy sao? Tiểu Tiêu, điểm này không bằng Tiểu Mạnh rồi. Tuy Tiểu Mạnh trẻ tuổi hơn nhưng lại tiến bộ vượt xa em, có tin không?"
"Chị Tiêu cũng có chỗ hơn người mà." Mạnh Niệm Sanh uống gần nửa bình Brandy cũng không bị ảnh hưởng gì quá lớn, nhanh chóng nói tiếp, "Chị Thăng duyệt vô số người, nhưng hiện giờ chỉ có tôi và chị Tiêu ăn cơm với chị, nhân vật nhỏ như chúng tôi có mặt ở đây chính là một sự khẳng định."
"Ha ha." Trần Vãn Thăng nhếch miệng cười, "Cho nên tôi rất thích nghe mấy cô gái trẻ tuổi như hai em nói chuyện, nghe - nhìn dễ chịu, trong tâm cũng hài lòng."
Tiêu Ái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cho-em-den-ba-muoi-tuoi/380380/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.