Đám đông ồ lên như bắt được vàng, ngay lập tức rẽ sang hai bên cho Hạ Việt An rời đi. Nàng cũng khá ngạc nhiên vì không nghĩ bản thân có thể thoát đi được dễ dàng như vậy.
Tối hôm ấy, Hạ Việt An nhận được cuộc gọi của Cố Tiêu Ngữ, nàng vui vẻ bắt máy:
- Nè, còn 1 tuần nữa là tớ về với cậu rồi đó, sao hả? Có nhớ tớ lắm không?
Cố Tiêu Ngữ lúc này đã xuống ga tàu tại tỉnh P, cô vừa ngồi lên một chiếc xe taxi, vừa trò chuyện điện thoại với nàng:
- Nhớ...
- Nhớ lắm lắm không? - Hạ Việt An chọc ghẹo cô.
- Tớ rất nhớ cậu.
Hạ Việt An như bị tan chảy trong giọng nói của Cố Tiêu Ngữ, nàng dùng tay vén tóc qua tai:
- Tớ cũng nhớ cậu.
- Có muốn gặp tớ không? - Cố Tiêu Ngữ nửa đùa nửa thật hỏi nàng.
- Muốn..
- Ừm. Giờ cậu đếm đi, đếm từ 1 tới 100 thì tớ sẽ tới bên cậu.
- Hả? Là sao? Cậu...
Chưa kịp hỏi lại thì Cố Tiêu Ngữ đã cúp máy.
Giỏi quá, Cố Tiêu Ngữ vậy mà dám cúp máy của nàng.
Chưa kịp giận dỗi được 2 giây thì có tin nhắn của Cố Tiêu Ngữ gửi tới:
"Ngủ ngon~"
Hạ Việt An cau mày, quyết định gửi voice qua bên kia:
"Cố Tiêu Ngữ, cậu tốt nhất đừng có mà ở trước mặt tớ ngay lúc này, dám cúp điện thoại của tớ, cậu chán sống rồi đúng không?~"
Vừa lúc ấy, có tiếng gõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chi-thich-mot-minh-cau/3319055/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.