Chương trước
Chương sau
Cố Tiêu Ngữ không nói gì, chỉ lẳng lặng cúi xuống, chôn mặt vào giữa hõm vai và cổ nàng cọ cọ.

Hạ Việt An bị nhột, nàng cười thành tiếng, lùi lại phía sau:

- Cậu làm gì vậy?~

Cô cứ như vậy lại được đà tiến thêm một bước lại một bước, cuối cùng dồn ép nàng ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại. Lần này, cô cất giọng khàn khàn:

- Đêm nay tớ được phép phạt cậu không?

- Hả?

Chưa kịp trả lời lại thì môi nàng đã bị Cố Tiêu Ngữ mạnh mẽ xâm chiếm. Đầu lưỡi linh hoạt không xương cạy mở hàm răng, hút hết vị ngọt trong khoang miệng nàng.

Bàn tay của Cố Tiêu Ngữ theo bản năng không chịu an phận một chỗ mà chui vào trong áo nàng, lướt qua vùng bụng bằng phẳng, tiến dần lên phía trên, vòng ra phía sau.

"Tạch."

Áo ngực được cởi ra vô cùng dễ dàng.

Cách một lớp áo thun mỏng manh, đầu lưỡi của Cố Tiêu Ngữ du ngoạn tới vùng mềm mại đàn hồi trước ngực Hạ Việt An, chọc ghẹo tới mức khiến hạt đậu trở nên sưng cứng.

- Ưm...

Hạ Việt An ngượng ngùng dùng mu bàn tay che đi khuôn mặt đã đỏ ửng của mình, hai chân có xu hướng khép chặt lại. Chỉ vừa mới kích thích phần trên thôi nhưng nàng có cảm giác một cỗ nhiệt lưu đã tập trung ở vùng bụng dưới.

Cố Tiêu Ngữ nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần vải của nàng, ném nó xuống đất, sau đó hai tay dùng sức giữ lấy hai bắp đùi nàng:

- Ngoan, mở chân ra.

Nghe được những câu từ ái muội của cô, Hạ Việt An không khỏi ngượng ngùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời cô.

Cố Tiêu Ngữ hài lòng, cúi người xuống, chôn mặt vào giữa hai chân nàng, hôn lên phần đùi non trơn mịn. Ngay lập tức, cô cảm nhận được cơ thể nàng có chút run rẩy.

Khoé môi khẽ nhếch, Cố Tiêu Ngữ dần dần di chuyển nụ hôn tới nơi nóng ẩm kia, cách một lớp vải mỏng, dùng lưỡi trêu chọc. Hạ Việt An đối với sự chọc ghẹo này của Cố Tiêu Ngữ, phía bên dưới đã tiết ra không ít ái dịch, cơ thể nàng khô nóng, lại có chút...trống rỗng khó nhịn.

Mà Cố Tiêu Ngữ vẫn cứ tiếp tục trêu chọc nơi đó của nàng, khi nàng sắp lên chạm tới giới hạn thì ngay lập tức cô dừng lại mọi động tác.

Cơ thể muốn ra nhưng lại không thể ra được khiến Hạ Việt An khó chịu tột cùng. Vài lần như vậy, khoé mắt nàng đã xuất hiện nước mắt sinh lý.

Khi Cố Tiêu Ngữ trườn lên, nàng cất giọng nỉ non vào tai cô:

- Ngữ, đừng trêu tớ nữa được không?

Cố Tiêu Ngữ không nói gì, chỉ lẳng lặng cởi đồ của mình, giải thoát cho thân dưới đã đứng thẳng từ lúc nào.

Hạ Việt An được tận mắt nhìn thấy vật to lớn kia của Cố Tiêu Ngữ, nàng không khỏi đỏ mặt, nuốt khan một cái.

"To...to quá..."

Thật sự sẽ tiến vào trong cơ thể nàng được sao?

- Chúng ta...tắt đèn đi...? - Hạ Việt An lúc này mới nhận ra bản thân lần đầu nhìn thấy cơ thể hoàn mỹ kia của Cố Tiêu Ngữ.

Cơ bụng số 11 vô cùng săn chắc, làn da trắng mịn khiến người ta chỉ muốn chạm vào.

- Không muốn.

Cố Tiêu Ngữ dùng sức đẩy sâu dục vọng vào người nàng khiến Hạ Việt An "ưm" lên một tiếng, một phần đau nhưng tới chín phần là thoả mãn.

- A...đúng rồi, ừm...a...sâu một chút...ưm...

Khoái cảm cứ tăng dần lên, Hạ Việt An vòng tay ôm lấy cổ Cố Tiêu Ngữ, thanh âm của nàng nâng lên hẳn 1 tone:

- Ưm...một chút nữa, Ngữ...không được, tớ sắp...

Lại một lần nữa, Cố Tiêu Ngữ canh chuẩn thời gian nàng tới giới hạn, ngưng lại toàn bộ động tác. Phía bên dưới cũng nhanh chóng rút ra.

Một cảm giác trống rỗng ập tới khiến Hạ Việt An khóc không ra nước mắt.

- Ngữ, đừng như vậy mà...

- Như vậy là như nào? - Cố Tiêu Ngữ giả ngốc hỏi lại.

Một câu hỏi thôi nhưng cũng đủ khiến người dưới thân ngượng chín mặt. Thấy nàng ấp úng không nói được câu nào, cô mỉm cười, nói lời ái muội vào tai nàng:

- Việt An, cậu cầu xin tớ đi, xin tớ làm cậu~

- Cậu...!!

Hạ Việt An rất muốn chống cự, nhưng hiện tại sức chống cự dường như bằng không. Nàng đành nhẫn nhịn, thanh âm câu dẫn tới cực điểm:

- Xin cậu...làm tớ...

- Hả? Tớ không nghe rõ. - Cố Tiêu Ngữ bại hoại nói.

- Cố Tiêu Ngữ!!

- Có mặt!

Cậu ấy biến thành cái dạng này từ lúc nào chứ? Cố Tiêu Ngữ ít nói lạnh lùng của nàng đâu rồi?

- Xin cậu, làm tớ...

- Làm cậu thế nào?

Trên mặt Hạ Việt An xuất hiện đầy hắc tuyến, nàng lật người đè Cố Tiêu Ngữ xuống, ngồi lên bụng cô.

Nếu Cố Tiêu Ngữ không tới, vậy thì để nàng tới đi.

Ngay lúc Cố Tiêu Ngữ chưa kịp hoàn hồn thì Hạ Việt An đã hạ hông xuống, ở bên dưới nuốt vào vật to lớn dựng thẳng kia của cô.

Cố Tiêu Ngữ mở to mắt nhìn hình ảnh Hạ Việt An phóng đãng "cưỡi" trên người cô. Cô thề rằng nếu ai đó nhìn thấy dáng vẻ vừa phóng đãng vừa câu dẫn này của nàng, cô sẽ làm cho người đó trở nên mù loà ngay lập tức.

Thời điểm sắp leo tới đỉnh núi, Hạ Việt An cúi người, hôn lên môi Cố Tiêu Ngữ:

- Yêu cậu...ưm...tớ yêu cậu...ahh...!!

Hạ Việt An hét lên một tiếng, bao nhiêu tích tụ từ nãy giờ đều ồ ạt tuôn ra, ướt đẫm một mảng drap giường.

Sau khi đạt giới hạn, cơ thể nàng mềm nhũn nằm trên người Cố Tiêu Ngữ. Mà vật kia của Cố Tiêu Ngữ lúc này vẫn còn cứng rắn, cô lật người nàng lại, tiếp tục xuyên vào nơi sâu nhất của nàng.

- A...Ngữ, đừng mà...

Nàng lên tiếng cầu xin khi Cố Tiêu Ngữ cứ cắm rút một cách mạnh bạo, mỗi lần ra vào là một lần trượt qua địa phương mẫn cảm nhất của nàng.

Cứ như vậy, Hạ Việt An tiếp tục đạt cao trào, lượng ái dịch cứ tuôn ra không ngừng. Cố Tiêu Ngữ nhấp thêm một vài lần nữa mới rút ra, bắn toàn bộ dịch tình nóng hổi lên bụng nàng.

Ngay lúc nàng tưởng rằng sẽ được nghỉ ngơi thì vật kia của Cố Tiêu Ngữ lại "dựng" lên, cô tiếp tục đẩy vật kia tiến vào bên trong nàng:

- Chưa đủ, Việt An, vẫn chưa đủ...

Dày vò mãi cho tới gần 1 giờ sáng thì Cố Tiêu Ngữ mới chịu buông tha cho nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.