Về tới lều,My Liễm Diễm thần sắc mệt mỏi nằm xuống vờ ngủ, Nhan Tử La ngồi dựa bên cạnh, mộtlúc sau mới nói: “Đổi lại nếu là tôi tôi cũng sẽ không vui, nhưng, hình như chẳngcòn cách nào”.
“Thật ra,những lời cô nói trước kia là đúng”, My Liễm Diễm buồn buồn nói.
“Trước kia?Tôi đã nói gì?”, Nhan Tử La hỏi.
“Cô bảo tôihãy suy nghĩ xem có thật sự muốn ở cạnh chàng không, tôi nghĩ chắc tôi đã bịtình yêu là mờ cả lý trí rồi, kết quả, đúng như tình cảnh bây giờ, hối hận cũngkhông kịp.” My Liễm Diễm mở mắt nhìn Nhan Tử La.
“Tôi nóià?” Nhan Tử La thấy My Liễm Diễm gật đầu, nàng thở dài, “Vậy bây giờ tôi sẽ bảocô là, nếu bị ép thì nhảy tường, cắn người đi. Đừng có ngồi đợi người ta tới cướpchồng mình như thế?”.
“Cho dùkhông có người này thì cũng sẽ có người khác”, My Liễm Diễm đáp.
“Cũng phải!”Nhan Tử La đột nhiên nhớ đến Dận Chân, hình như chàng cũng có một đám các bà vợbé, thời gian nàng dưỡng bệnh, rất nhiều vợ bé của chàng đã tới thăm nàng.
“Giờ tôi chỉmong con tôi bình an chào đời và được sống cùng nó cho tới khi nó trưởngthành”, My Liễm Diễm vuốt ve cái bụng bầu, nói.
Nhan Tử Lanhìn bụng My Liễm Diễm, lòng đột nhiên trào dâng cảm giác buồn thương.
“Được rồi,dù sao cũng không còn cách nào, sống vẫn phải sống, hãy nghĩ cách để mình sốngvui vẻ hơn”, Nhan Tử La nói. Nàng cũng là vợ bé của người ta, cuộc sống củanàng phải thế nào đây?
“Ừm, khôngđược lãng phí thời gian, phải làm cho mình vui vẻ mới được.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-tam/1296827/quyen-2-chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.