Ngày hômsau, cơ thể nhỏ bé của Dận Giới được cho vào quan tài, khiêng lên xe ngựa, dothị vệ dùng khoái mã hộ tống về kinh. Nhan Tử La vẫn đứng bên cạnh nhìn, nhưnglại không thể khóc được nữa.
Mẫn Chỉ, MyLiễm Diễm vì đang mang thai, nên Khang Hy không chuẩn cho họ đến gần thi thể củaDận Giới, Khuynh Thành do tuổi còn nhỏ, cũng bị dẫn ra xa. Nhưng, khi xe ngựa sắprời đi, Khuynh Thành vẫn nghĩ cách trốn ra được, khóc lóc chạy đuổi theo xe ngựa,bị Nhan Tử La ôm lại. Tất cả mọi việc, Khang Hy hoàn toàn không lộ diện.
Bế KhuynhThành quay về lều, Bách Hợp, Hiểu Lam đang thu dọn hành lý để chuẩn bị hồicung. My Liễm Diễm hai mắt đỏ ngầu. Khuynh Thành khóc mệt rồi ngủ mất. Nhan TửLa nhẹ nhàng đắp chăn cho con sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Bách Hợp lập tức chạytheo, “Chủ nhân, người định đi đâu?”.
“Ra ngoàiđi dạo, buồn quá”, Nhan Tử La vừa đi vừa nói, “Không cần ngươi theo, thu dọn đồđạc đi”.
“Đợi tôi với.”My Liễm Diễm đứng dậy, “Tôi cũng buồn bực quá đây, cùng đi dạo vậy. Dù sao cũngphải về rồi, không ngắm nhìn thảo nguyên cho thỏa, không biết bao giờ mới lạiđược đến đây”.
Nhan Tử Laquay đầu nhìn nhìn nàng ta, gật đầu. Hai người liền cùng đi.
Bên ngoài nắngđẹp gió nhẹ, nhưng tâm trạng hai nàng lại âm u mù mịt. Bất giác càng đi càngxa, quay nhìn lại lều trướng chỉ còn nhỏ như một chiếc bánh bao. Hai nàng tùy ýngồi xuống cỏ, cũng không nói năng gì.
“Đột nhiêntôi không muốn quay về nữa, sống cả đời ở đây chẳng phải rất tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-tam/1296828/quyen-2-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.