Khoảng bốnnăm ngày sau, vết thương trên tay Nhan Tử La đã khỏi bảy, tám phần, mấy ngàynày ngoài lúc ép Mẫn Chỉ luyện tập múa ra thì nàng cũng chỉ ngồi ngơ ngẩn mộtmình, khó khăn lắm vết thương đỡ được một chút mới thấy như được sống lại, lạihoạt bát chạy nhảy. Ngày mười lăm tháng Ba, Mẫn Chỉ hồi cung. Nhan Tử La thaysang trang phục nam, để Vân Yến đi theo tới Lan Quế phường.Lúc này cổng lớn củaLan Quế phường đang đóng chặt, hai ngừơi đi vào từ cửa sau, bên trong cũng rấtvắng lặng. Nghĩ chắc cô nương của Lan Quế phường còn đang ngủ trưa, Nhan Tử Larón rén đi lên lầu ba, nghe thấy bên trong vọng ra tiếng hát du dương, có vẻnhư My Liễm Diễm cũng đang lo lắng.
“Bà chủ Mythật chăm chỉ!”, Nhan Tử La cố thấp giọng nói.
“Vết thươngcủa Nhan công tử xem ra đã khỏi rồi, sốt sắng đến thăm Liễm Diễm thế này, LiễmDiễm thật cảm động.” My Liễm Diễm mở cửa, cố ý liếc mắt đưa mày với Nhan Tử La,Nhan Tử La lập tức nổi da gà khắp người.
“Chớ kháchkhí, quan hệ giữa hai chúng ta là quan hệ gì chứ?” Nhan Tử La ngồi xuống, “Chuẩnbị xong chưa? Xem ra cô hơi căng thẳng nhỉ?”.
“Đúng làcăng thẳng, căng thẳng hơn cả gặp giám đốc”, My Liễm Diễm khẽ nói, “Có điều tôicũng rất tò mò về Hoàng thượng, cũng muốn gặp ông ta xem sao”.
“Tôi cũngmuốn mà, vì vậy vết thương vừa đỡ là tới gặp cô ngay, đừng quên đưa tôi theo đấy”,Nhan Tử La nói.
“Cô khôngnói tôi cũng phải mang cô theo.” My Liễm Diễm đứng dậy lấy mấy bộ y phục tới,“Cô xem tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-tam/1296795/quyen-1-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.