Bắt đầu từngày hôm sau, Mẫn Chỉ hằng ngày theo Nhan Tử La đến Lan Quế phường. Thời gian đầukhi nhìn Nhan Tử La hóa trang, Mẫn Chỉ rất kinh sợ, có điều khoảng hai ngày sauthì cũng quen mắt dần. Mẫn Chỉ theo Hạ Chí học múa, Nhan Tử La vùi đầu vào bếplàm bánh. Học được bảy, tám ngày, Mẫn Chỉ đã múa khá thành thục, Hạ Chí luôn miệngkhen nàng ta có năng khiếu.
Hôm nay, MẫnChỉ vừa múa được hai lượt trên sân khấu, thì nghe thấy từ trong bếp vọng ra mộttiếng hét thảm thiết, nàng ta chẳng kịp nghĩ ngợi gì, liền nhảy từ sân khấu xuốngmặt đất, lao vào bếp. Hạ Chí thấy ánh mắt đầy hứng thú của My Liễm Diễm, kinhngạc hỏi: “My tỷ, Mẫn cô nương này còn biết võ công sao?”.
“Đươngnhiên, vì vậy mới theo ngươi để học múa kiếm chứ.” My Liễm Diễm cũng vừa mới hiểuvì sao Nhan Tử La lại chọn môn múa kiếm cho vị công chúa Đại Thanh này. Nàng takhi múa kiếm nhìn vừa mềm mại lại vừa dứt khoát cương nghị, uyển chuyển nhưngkhông kém phần anh dũng, lại thêm phẩm chất cao quý bẩm sinh, thật là khiến mọingười không thể rời mắt.
“Mẫn cônương này bình thường rất lạnh lùng, chỉ gặp Nhan ma ma mới tươi tỉnh hơn mộtchút.” Hạ Chí nhấn mạnh ba từ “Nhan ma ma”, mặc dù cô ta không biết tại sao MyLiễm Diễm lại yêu cầu họ gọi như thế, nhưng hàng ngày nhìn thấy bộ dạng hóatrang của Nhan ma ma đúng là rất thú vị.
“Ha ha, hợp nhaumà. Đi, vào bếp xem nào. Nhan ma ma không biết lại gây họa gì nữa rồi, mong côta đừng đốt bếp là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-tam/1296794/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.