Nhan Tử Latrằn trọc mơ màng suốt cả tối, tận khi trời sáng mới thật sự ngủ say, ngủ tớikhi mặt trời lên cao bằng ba con sào mới tỉnh dậy. “Đau đầu quá! Các ngươi aiđánh xe xéo qua đầu ta thế hả?”, Nhan Tử La bóp bóp huyệt Thái Dương hỏi.
“Mẹ thật mấtmặt quá, suốt tối hết khóc lại cười.” Khuynh Thành trèo lên ghế đứng cạnh nànglè lè lưỡi làm mặt quỷ.
“Thậtkhông? Sao ta chẳng nhớ gì hết? Ta còn làm gì khác nữa không?”, Nhan Tử La lo lắnghỏi.
“Mẹ hát. Cóđiều không biết là hát cái gì, Bách Hợp cô cô cũng không biết.” Khuynh Thành lạitrèo xuống.
“Bảo bối, Mẫncô cô của con đâu?” Con nhóc này lại không chạy đến để chế nhạo nàng sao?
“Cô cô đi rồi.”Khuynh Thành nói xong liền chạy ra ngoài.
“Sao đinhanh vậy. Thật chẳng ra gì, không thèm cả tạm biệt mình nữa.” Đang cằn nhằnthì Bách Hợp vén màn cửa bê canh giải rượu vào.
“Chủ nhânngười tỉnh rồi. Đây là canh giải rượu, người uống xong sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều.”Bách Hợp đặt canh lên bàn.
“Mẫn chủnhân đi từ bao giờ?”, Nhan Tử La uống canh hỏi.
“Sáng sớmnay ạ. Trong cung cho người tới đón Mẫn cách cách quay về. Mẫn cách cách nói sẽsai người tới lấy xe ngựa đem trả. Xin chủ nhân cứ yên tâm”, Bách Hợp hồi báo mộttràng.
“Ờ, ta biếtrồi. Giờ là lúc nào rồi?” Nhan Tử La uống hết canh, thu người nằm bụp xuống, vẫnđau đầu lắm!
“Chủ nhân,người ngồi dậy một lúc thì tốt hơn, cứ nằm thế sẽ càng đau đầu đó ạ. Người mà Mẫncách cách phái đã đến rồi, chủ nhân có muốn gặp không?”, Bách Hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-tam/1296788/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.