“Lại thấykhông vui rồi?”, Nhan Tử La thận trọng hỏi.
“Không, giờta đang rất vui. Cho dù xuất phát từ mục đích gì, Hoàng a ma đã đến thăm ngạchnương ta, ta rất vui. Coi như phận làm con gái ta đây cũng đã báo được chút hiếucho mẹ. Được rồi, không nói chuyện này nữa, ngày mai chúng ta hãy đi thôi, tỷkhông thấy là lại có người tới giục ta đấy à?” Mẫn Chỉ mở túi lụa ra, tiện taycầm bạc đặt lên bàn.
“Đây là bao nhiêubạc?” Nhan Tử La nhìn những đĩnh bạc trên bàn, hôm qua lần đầu tiên nàng được cầmbạc, mà Bách Hợp nói rằng mỗi đĩnh là một lượng.
“Năm trăm lượng.”Mẫn Chỉ lấy y phục ra, một bộ màu xanh khổng tước, một bộ màu mật ong, còn cóhai chiếc mũ, hai chiếc dây lưng, hai túi thơm.
“Oa, nhiều thếà?” Nhan Tử La cầm một đĩnh bạc lên cắn thử, đau răng quá!
“Chẳng phải tỷnói nên mang nhiều một chút à? Này, tỷ thích mặc bộ nào?”, Mẫn Chỉ hỏi.
“Bộ nào?” Nhan TửLa hướng ánh mắt về phía mấy bộ y phục, “Một to một nhỏ, cần gì ta ta chọn nữa?Đương nhiên là mặc bộ nhỏ hơn rồi”. Tên Tiểu Kim Tử này cũng thật quá đáng, lạidám khinh thường nàng, sau này nhất định phải nghĩ cách xử lý hắn mới được.
“Tiểu Kim Tử chuẩnbị thật chu đáo, he he, không hổ là người trong cung, làm việc quả là chu đáo.”
Nhan Tử La háo hứcmặc y phục vào, nhưng kéo cách gì nó cũng không ngay ngắn, phải chờ tới khi MẫnChỉ giúp mới mặc xong, tết tóc thành cái đuôi sam, gắn thêm vài hạt ngọc, độimũ. Mặc dù nhìn hơi thấp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-tam/1296787/quyen-1-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.