Trong phòngở Lan Quế phường.
“Cô nóigì?” Chứng co rút cơ mặt của Nhan Tử La bắt đầu phát tác phối hợp với giọng điệucủa nàng.
“Bà chị ơi,tôi đã nói một trăm lần rồi đấy, cổ họng tôi thế này làm sao có thể hát đây? Giờbà chị cũng là người hợp tác chung rồi, bà chị không muốn nhìn Lan Quế phườngvì tôi mà phải đóng cửa chứ?’, My Liễm Diễm khàn khàn nói.
“Cũng chẳngliên quan gì đến tôi, cùng lắm tôi lại về nhà ăn cơm trắng. Hơn nữa, sao có thểvì một tối không hát mà đóng cửa được? Cô lừa ai chứ”, Nhan Tử La đáp.
“Không phảicô không biết hát đấy chứ?” My Liễm Diễm hỏi.
“Đùa gì vậy?Đi hát Karaoke bao giờ tôi cũng đạt điểm tối đa đấy”, Nhan Tử La phân trần.
“Thế thì côcòn sợ gì, dùng khăn che mặt lại ai nhận ra cô?”, My Liễm Diễm nói. Mặc dù ngàymai có Bát gia đến, nhưng vì muốn giúp kẻ ngốc này thu hút sự chú ý của ngườiđàn ông đó, nàng ta đành phải làm cho giọng mình tạm thời khản đặc. Nhưng kẻ ngốcnày thật sự không phải cứng đầu bình thường, tức chết đi được!
“Hơn nữa,khi cô đi hát Karaoke chẳng phải cũng là đứng trên sân khấu à? Cô có biết cảmgiác đứng trên sân khấu là thế nào không? Hay cô vốn là một kẻ nhát gan?, My LiễmDiễm bắt đầu công kích.
“Cô… Được,tôi hát thay cô”, Nhan Tử La trả lời đầy nghĩa khí.
“Thế mớiđúng chứ. Buổi tối nay lên đó luyện tập đi. Bánh ngọt sáng mai không bán nữa,cô cứ dành thời gian đó mà tập biểu diễn.” Giọng My Liễm Diễm không giấu được sựhào hứng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-tam/1296789/quyen-1-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.