Đồng Thuậntrai, Vĩnh Hòa cung.
Mẫn Chỉ ngồitrước cửa sổ than vắn thở dài, haizz, thật là nhàm chán, ngày hôm nay sao chẳngcó gì thay đổi thế này? Vô vị quá. Lẽ nào bị dính chặt lại rồi, trời âm u tới mứctuyết chẳng thể rơi? Haizz, vô vị.
Người phụ nữvừa bước vào nhìn nhìn Mẫn Chỉ, khẽ lắc lắc đầu. Không cẩn thận lại ho một tiếng.Người đứng trước cửa sổ lập tức giật mình quay lại, vội vàng đi tới đỡ lấy ngườiphụ nữ, khẽ chau mày, rồi nhẹ nhàng trách: “Ngạch nương, trời lạnh thế này ngườilại ra đây làm gì? Người sao có thể chịu đựng được?”. Đỡ người phụ nữ ngồi xuống,lệnh cho cung nữ bỏ thêm than vào trong lò sưởi tay rồi đích thân đặt vào tayngười phụ nữ đó, nàng ta quay đầu lại khẽ tiếng trách cứ: “Ngạch nương muốn rangoài, các ngươi cũng nên khuyên can mới phải, thời tiết này là thời tiết gì chứ?Hay lời của bổn Cách cách ta các ngươi nghe không lọt tai?”.
Đám cung nữthái giám lập tức quỳ xuống, một a hoàn xem chừng lớn tuổi hơn cả vội nói: “BẩmCách cách, Quý nhân nương nương nghe nói mấy hôm nay tâm trạng của Cách cáchkhông được tốt nên mới nhất định đòi ra ngoài. Bọn nô tỳ khuyên rồi, nhưng…”.Còn chưa nói xong, người phụ nữ đã lên tiếng: “Đừng trách bọn họ, là ta tự rađây. Muốn trách con cứ trách ngạch nương, có được không hả? Nào, ngồi đây, nóicho ngạch nương nghe xem tại sao lại không vui?”. Thông quý nhân kéo Mẫn Chỉ ngồixuống cạnh, dịu dàng hỏi.
“Thưa ngạchnương, cũng chẳng có gì, chỉ là cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán vô vị màthôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-tam/1296779/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.