Ăn cơmxong, Nhan Tử La và Mẫn Chỉ súc miệng, hai người ngồi ở ghế bố ngoài hành langnghỉ trưa, vừa nằm vừa nói chuyện, câu được câu chăng. 
“Này, ngươihọc nấu ăn từ ai vậy?” Mẫn Chỉ nhíu mắt, ăn nhiều quá nên mắt díp cả lại rồi. 
“Học ai hả?Học trong ti vi!”, Nhan Tử La cũng đang chìm vào trạng thái lơ mơ, lẩm nhẩm trảlời. 
“Trườngthi?[1] Ngươi bị ngốc hả? Đấy là nơi thi trạng nguyên, chưa từng nghe nói ở đódạy nấu ăn?”, Mẫn Chỉ nói. Không thể nào, nàng ta ở Tử Cấm Thành lâu như vậy,chưa từng nghe nói Hoàng a ma thay đổi quy chế trường thi. 
[1] Từ “tivi” với từ “trường thi” đọc lên âm na ná như nhau. Mẫn Chỉ là người cổ đạikhông biết ti vi nên nghĩ là trường thi. 
“Ti vi màthi trạng nguyên? Không phải đâu, ti vi là để xem, có rất nhiều chương trình.”Khò khò, nàng bắt đầu ngủ. 
“Thật à? Ồ,để hôm nào ta hỏi lại Tiểu Kim Tử xem sao.” Khò khò, Mẫn Chỉ cũng ngủ mất. 
Từ sau khiđược ăn bữa cơm lạ miệng đó, Mẫn Chỉ thường xuyên bám riết Nhan Tử La đòi nàngnấu cho ăn. Những lúc Nhan Tử La tâm trạng vui vẻ liền thể hiện khả năng nấu ăncủa mình, nhưng những khi tâm trạng xấu thì có cầu xin năn nỉ tới đâu cũng vôích. 
Đến thángChín, do Khang Hy đại nhân hồi kinh, nên Mẫn Chỉ cũng đành trở về trong tâm trạnglưu luyến không rời. Nhan Tử La hứa với Mẫn Chỉ rằng đến hai sáu tháng Hai làsinh nhật nàng ta, nàng sẽ tặng một món quà đặc biệt. Mẫn Chỉ quay về với tâmtrạng chờ đợi háo hức. 
Thoắt cáiđã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-tam/1296778/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.