“Buồn chánquá!” Hai mẹ con Nhan Tử La nằm bò trước cửa sổ nhìn bầu trời, thỉnh thoảng lạiđưa tay lên chọc thủng giấy dán tường ở cánh cửa.
“Hai ngườithôi ngay cho ta!” Mẫn Chỉ lắc lắc đầu, “Còn chọc thủng giấy nữa, các người muốnbị lạnh chết hả?”
“Ồ!” Hai mẹcon nàng lại vội vàng quay người ngồi dựa vào bục của sổ, so vai ngồi đó, bộdáng chán chường không có chút tinh thần nào. Còn Mẫn Chỉ đang chơi với hai conchó nhỏ Chiêu Tài, Tiến Bảo rất vui vẻ.
“Hai ngườithật chẳng kiên trì gì cả, không phải chính hai mẹ con vừa khóc vừa gào đòinuôi chó sao?” Hơn nữa, mấy con chó này quá đáng yêu.
“Đúng là muốnnuôi, nhưng cũng không nói là nuôi cả đời mà.” Nhan Tử La buồn buồn nói. Xem ratrở thành tiểu thư quyền quý rồi cũng vẫn không sửa được cái tính hay lam haylàm. Nhìn xem, nàng đã xuyên không hơn hai năm rồi, nhưng vẫn chưa thể hoàntoàn biến mình thành con mọt gạo hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý của xã hộiPhong kiến hủ bại. Xem ra là người có học cũng chẳng tốt đẹp gì, nếu như nàngchỉ là kẻ mù chữ xuyên không tới đây, cũng có thể bây giờ đã sống tốt hơn nhiềurồi, đáng tiếc…
Lại vàingày nữa trôi qua.
Hai mẹ conNhan Tử La nằm bò trên bàn thỉnh thoảng lại lấy ngón tay vạch lên mặt bàn. Phíađối diện, Mẫn Chỉ cũng thỉnh thoảng lấy ngón tay vạch lên mặt bàn, thật vô vị.
Bách Hợp bấtlực thở dài, nhìn nhìn mặt bàn bằng gỗ dụ, không chừng gỗ cũng không chịu nổi sựgiày vò đó mất! Cái bàn đáng thương, phải ra giải cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-tam/1296780/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.