Ai đốt thandưới giường nóng thế này, muốn nướng chín nàng đấy phỏng? Thật quá đáng! Cố gắngmở mắt ra, thấy Bách Hợp mặt trắng bệch như nhìn thấy ma, nàng khan giọng nói:“Bách Hợp, ngươi đừng dọa ta! Ngươi mà dọa, sẽ dọa chết người đấy.”
“Chủ nhân,chủ nhân, người tỉnh rồi, làm nô tài sợ chết khiếp!”, Bách Hợp chạy tới túm chặtlấy tay nàng vừa khóc vừa nói.
“Ta làmsao?” Những lời khó nghe như vậy mà cũng dám nói? Thật đáng ghét!
“Người lạingã xuống nước, lẽ nào người không nhớ sao?”, Bách Hợp mở to mắt, Cách cách lầnnày sợ là bị sốt tới hỏng cả đầu rồi.
Trí nhớquay về từng chút từng chút một, Nhan Tử La mở to hai mắt: “Vậy nha đầu kia cònsống không?”. Trời ơi, tốt nhất là con nhóc ấy đừng có bị Chúa gọi về, nếukhông cái đầu này của nàng sẽ phải chuyển nhà mất.
“Chủ nhân,người đừng lo, nàng ta không sao, chỉ là bị ngâm mình trong nước lạnh quá lâu,thái y nói phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày”, Bách Hợp trả lời.
“Thế thì tốt,thế thì tốt! Cảm ơn Trời Phật phù hộ”. Nhan Tử La thở phào nhẹ nhõm.
Bách Hợpquay người bưng thuốc tới: “Chủ nhân, thuốc sắc xong rồi, người uống thuốc đi”.
“Vẫn phải uống?”Xong rồi, chết thật rồi, năm nay sao nàng quanh đi quẩn lại chỉ uống thuốc thếnày, uống mãi chưa hết, đây là xã hội gì không biết?
“Đươngnhiên rồi, Vương thái y nói, người và Cách cách kia đều phải điều trị cho tốt,không cẩn thận rất dễ chuyển thành bệnh lao!”, Bách Hợp lo lắng.
“Hả?” Khôngphải chứ, có nghiêm trọng thế không? Lần trước bị rơi xuống nước ông già đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-tam/1296773/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.