Qua Tết, thờitiết vẫn lạnh như thế, Nhan Tử la lết ra khỏi phòng, thò tay thăm dò, cũng may,hình như ấm hơn nhiều rồi, còn giam mình trong phòng thêm nữa nàng sẽ bức bốimà chết mất. Không biết băng trên mặt hồ đã tan chưa, đấy là một trong những chốnvui vẻ ít ỏi của nàng trong những ngày đông giá lạnh ở đây. Lại kéo kéo cổ áo,nàng đi ra ngoài, men theo con đường nhỏ tới bên hồ. Ha ha, vẫn may, vẫn may, mặthồ vẫn chưa tan băng. Hứng thú vặn vặn tay, nàng phải trượt trên mặt băng, phảivận động một chút mới được, nếu không đống thịt này quả thật sẽ là trở ngại lớncho những đường cong xinh đẹp của nàng.
Khi nàngngã trên mặt băng tới lần thứ hai mươi lăm, nàng nghe thấy một tiếng cười khẽ,lập tức cảnh giác: “Ai?”. Nàng nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, ôi, đùi đauquá, nhất định phải tím bầm rồi.
“Ngươi làai?”, một cô gái ăn vận trang điểm nhẹ nhàng, nói một cách chính xác thì là mộtcô nhóc đang nhìn nàng cười.
“Ta? Ngươihỏi ta là ai?”, Nhan Tử La trợn tròn mắt, cứ coi như nàng chỉ là một cô vợ békhông thể xuất đầu lộ diện ở những nơi công khai khác, nhưng ở đây, hiện tạinàng cũng được coi là một nhân vật đấy nhé? Thế mà cô nhóc này lại không biếtnàng. Quan sát kĩ cách ăn vận của nàng ta lần nữa, mặc dù kiểu cách đơn giản,nhưng được làm thủ công rất tinh xảo, xem ra lại là một vị chủ nhân không dễdây vào rồi. Nhưng cho dù có thể, thì nàng ta cũng không nên ngông cuồng tới vậychứ, đây dù sao cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-tam/1296772/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.