Chương trước
Chương sau
"Thằng cháu trời đánh, ta đã mong con đối xử với Tịch Như tốt hơn như này!, vậy mà vừa về chung chưa được bao lâu mà con đã đưa con bé ấy về. Tưởng ta là lão già nên không biết sao?, ta rất thất vọng về con."

Ông Dương ngồi trên ghế, hai tay chống xuống viền ghế nói lớn.

Dương Minh Tuấn lúc hành hạ Trịnh Tịch Như xong, hắn ta liền bị ông Dương Triệu tập tại Dương phủ.

cái thằng trời đánh của ông vừa đưa "Tình Nhân" đến bệnh viện sau khi kết hôn với vợ hợp pháp. Ông Dương sao chấp nhận được, ngay từ đầu ông ấy đã nhín rõ được bản mặt không phải là người của Tô Minh Thư, cho dù đã cảnh cáo rất nhiều lần nhưng thằng cháu ngỗ ngược, ngựa quen thói cũ vẫn dây dưa, đưa đẩy với Tô Minh Thư.

"Lão già này đã cảnh cáo không phải một lần, ta chẳng phải nói nếu con kết hôn mà qua lại với Tô Minh Thư thì hậu quả sẽ không phải nhỏ đúng không?, Dương Minh Tuấn, con biết ta không phải là người thất hứa đúng không!"

Ông Dương lớn giọng trách.

Dương Minh Tuấn lúc này hắn ta vẫn đang quỳ dưới sàn, đường đường là đại ca giới giang hồ nhưng đứng trước trụ cột tập đoàn thì người cháu này cũng có phần lép vế.

Chẳng nói chẳng rằng ông ấy rời đi, mặc kệ đứa cháu vẫn đang quỳ gối dưới sàn, cả đêm này hắn ta sẽ quỳ đó tạ lỗi vì không giữ đúng lời hứa.

Nói sơ qua về tập đoàn chính trị, thực chất đây là một tập đoàn mà giới xã hội giang hồ sẽ rất nhờ cậy tới chính trị luật pháp để thẳng tay trừng trị những kẻ không biết điều mà không bị cảnh sát dòm ngó, ví dụ, một nhóm giang hồ được thuê để bảo kê một hộ dân bi dân thượng đẳng lừa tiền, hoặc bị trấn lột tiền. Nếu mấy người Giàu mà thượng đẳng, họ có hành vi không đúng với người yếu thế hơn thì sẽ bị dân giang hồ xử lí, cảnh sát cũng thông qua Tập Đoàn của ông Dương vừa có thể ổn định xã hội trong nước không bị hối lộ, thị trường không bị lũng đoạn.



Tập đoàn Chính Trị của ông Dương hình thức là chỉ làm việc với chính phủ nhưng bên trong là còn có các thành phần của dân xã hội.

Mục đích của tập đoàn phát triển cũng là vì dân, do đó luôn được ủng hộ bởi giới chính trị và giang hồ một cách thầm lặng, vậy nên mà Dươnh Minh Tuấn mới trở thành đại ca một băng đảng có tiếng trong giới ngầm, mà hắn ta vẫn đủ tư cách để làm người thừa kế duy nhất của tập đoàn.

Ông Dương sau khi rời khỏi phòng, cả người ông ấy bộc phát mà ho sặc sụa, đứng còn không vững, ông Dương có lẽ đang giấu bản thân bị bệnh gì đó.

người trợ lý ngoài đó dìu ông ấy về phòng, ông Dương trông rất trật vật, hóa ra bản thân ông ấy lúc nãy đã kiềm chế cơn ho để giáo huấn đứa cháu trai không biết phải trái của mình, ông Dương là người nuôi nấng Dương Minh Tuấn tứ khi còn bé, đến tận bây giờ quả thật thời gian trôi rất nhanh, hình như ông ấy hiểu lão già này không thể tiếp tục nhìn Dương Minh Tuấn sống tiếp được nữa, sinh lão bệnh tử là một điều khó tránh khỏi, đặc biệt là khi về già, bản thân vẫn phải lo nghĩ về con cháu. Điều đó rất đáng trách.

Ông Dương đứng khựng lại, cả người quay lại phía sau, nhìn vào căn phòng Dương Minh Tuấn đang quỳ gối chịu phạt. Trầm ngâm một lúc ông Dương lẩm nhẩm to nhỏ.

"Đừng trách ta, trách con không lường hậu quả."

rồi ông ấy quay ra nói với trợ lý đang dìu ông bên cạnh nói

"Xử lí...khụ khụ...Tô Minh Thư!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.