Trịnh Tịch Như lúc này cũng không khá hơn là bao nhiêu, cô không tìm thấy điện thoại, ví tiền, tất cả như bị trộm mất, toàn bộ số tiền ít ỏi trước cô xin được giờ không cánh mà bay, cành nghĩ sáng hôm sau khó mà ra ngoài được, cô không có tiền đến cái taxi còn không trả được thì việc ra ngoài là không cần thiết.
Thôi thì đêm nay cứ ngủ nghỉ đã, mai thì tính tiếp, chắc mai cô sẽ nợ chút tiền từ Dì Tư, rồi ra ngoài làm một chút việc.
....
không biết bao lâu, Trịnh Tịch Như bây giờ mới thức dậy, căn bản là bà thân cô cũng đã mệt mỏi từ trước, vậy nên sáng nay có chút dậy trễ, 9 rưỡi rồi. Dồng hồ trên tường chỉ tới 9 rưỡi, ngoài cửa sổ là những ánh nắng không phải vừa mới hửng lên, sân trước nhà bị màu nắng ươm vàng, cây ngoài sân cũng bóng bẩy tắm nắm. Trông thật hòa bình. Trịnh Tịch Như trong đầu tự hỏi Dương Minh Tuấn có ở nhà không?, hắn ta còn ở đây không, hay là như hôm trước hắn ta sẽ dưới tầng đợi cô, rồi rời đi và rồi đưa Tô Minh Thư về y như hôm đầu vậy.
Cảm giác đau nhói trong tim, Dương Minh Tuấn hắn ta vốn đối xử với cô rất nhẹ nhàng vậy mà sau khi Tô Minh Thư tới, Dương Minh Tuấn dần trở nên mất kiểm soát, giống như con dối bị Tô Minh Thư điều khiển. Vừa mới có hào cảm, một chút rung động thiếu nữ trong tim, bây giờ lại là những vết hằn tổn thương. Trịnh Tịch Như có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-ghet-em/2906612/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.