Bản thân Trịnh Tịch Như cứ quay cuồng trước mớ bòng bong, cô chỉ thoát luống suy nghĩ ấy khi bụng đã cồn cào đói meo, Ục Ục, tiếng bụng Trịnh Tịch Như kêu lên, từ tối qua đến giờ cô đâu có ăn gì, đúng là trưa hôm qua cô có ăn cố nhưng đến bây giờ chưa thứ gì bỏ bụng, nói thật là rất đói bụng.
Trịnh Tịch Như vệ sinh cá nhân xong thay đồ, cô mặc một chiếc váy xanh lam đơn giản, một chiếc váy xuông dài thoải mái, trên ngực còn đính chút hạt cườm, chiếc váy này là váy của Trịnh Bảo Ngân, chị ta năm ngoái có mua về không ưng nên cho cô, có lẽ đây giống như chiếc váy mới, chiếc váy đầu tiên mà Trịnh Tịch Như nhận được, thật lòng mà nói Trịnh Tịch Như rất tâm đắc chiếc váy này.
Trịnh Tịch Như dảo bước xuống tầng, cảm giác khó chịu ở hạ bộ cộng thêm vết thương sau đầu vẫn còn âm ỉ, cô có chút cau mày. Vừa hay có mấy cô người làm đang dọn dẹp, cô muốn chào hỏi một chút.
"Chào các...."
Trịnh Tịch Như chưa kịp thốt thành câu, mấy người làm ấy đã tránh đi chỗ khác, họ chỉ liếc nhìn cô một cái rồi ái ngại rời đi. Cô ngơ ngác, căn bản không hiểu chuyện gì, vốn dĩ hôm qua họ đâu có như vậy, bây giờ sao lại tránh mặt cô, khuôn mặt họ còn có chút giận dữ. Trịnh Tịch Như khó hiểu đi vào bếp. Tính tìm gì đó ăn tạm mà sao khó khăn quá, cô không thể tìm thấy ít bánh hay mì nào, trong tủ, trên chạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-ghet-em/2906609/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.