Dương Minh Tuấn, chẳng nói chẳng rằng lại kéo xốc cô đi ra khỏi bệnh viện, rồi đẩy cô vào trong xe, cả người vốn từ sáng chưa ăn gì, cô còn đang kiệt sức vậy mà bị thô bạo kéo đi.
Trịnh Tịch Như bị ép ngồi ghế sau, cô chống trả liền bị Dương Minh Tuấn dựt lại tóc ra đằng sau, cô đau đớn thành tiếng.
"Làm gì vậy, anh tránh xa tôi ra."
"Trịnh Tịch Như, là Tô Minh Thư, cô ấy cố ý lấn làn rồi gặp tai nạn, chẳng phải là cô ấy tự tử sao?"
"Tôi nói cho cô biết dù cô không gây ra nhưng cô đã là người làm cho cô ấy suy nghĩ không cẩn thận, hãy hối hận đi."
"Được, tôi thay cô ấy trút giận".
Dương Minh Tuấn đe dọa. Hai tay hắn ta không ngừng ép cô vào bên trong, cả người hắn ta cũng vào, tay kia nhanh chóng đóng cửa và khóa trái.
Trịnh Tịch Như sợ hãi, cô khóc nấc lên, tên này chẳng lẽ lại muốn...
Chiếc váy xanh trên người lập tức bị giằng về phía người đàn ông đó cả người cô như tiến lên, xê dịch gần xát. Ngực váy bị giằng đến mắc nhăn nhúm, cô đau đớn bám chặt tay hắn phản khác, chẳng để cho cô có cơ hội hắn ta xé toạc ra, tay còn lại của hắn ta nhanh chóng giữ tay của cô lại bóp chặt, ghì mạnh lên đầu.
Trịnh Tịch Như sợ hãi, hắn ta thật sự muốn ức hiếp cô ngay tại đây sao, đôi môi của cô lập tức bị chiếm lấy hắn ta, y như lần đầu, mọi thứ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-ghet-em/2906592/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.