Hình như Dương Minh Tuấn thấy bộ dạng thê thảm của Trịnh Tịch Như hắn ta lại không dừng lại được, Dương Minh Tuấn kéo cô lên, cả người cô như con rồi bị nhấc lên, cả người nằm trên nghế, Dương Minh Tuấn thì ở trên, bây giờ cô cảm thấy đúng như vị trí cô đang chịu vậy, cô luôn bị động không theo kịp còn Dương Minh Tuấn thì ngược lại, hắn ta luôn chủ động thay đổi và chủ động điều khiển.
"a..." chân Trịnh Tịch Như vừa nãy ngồi xổm, cả người dồn trọng tâm vào nên bây giờ cô bị chuột rút đau đớn và kêu lên.
Khuôn mặt cô cau có, đôi mày thanh cau lại, mắt cô nhắm chặt lại, hàng lông mi ướt sũng vừa nãy khóc, mũi, mặt cô đều hồng hết lên, đôi môi cũng sưng tấy. Trịnh Tịch Như trông thật thê thảm.
"Chuột rút à? ở đây hay ở đây?..."
Dương Minh Tuấn khỉnh bỉ hỏi, tay thì không ngừng xờ vào đùi cô, rồi di chuyển xuống bắp chân, mỗi lần di chuyển đề bóp thật mạnh, Trịnh Tịch Như chuột rút ở bắp chân, khi bị bóp mạnh cô đau thành tiếng, nhận thấy người phụ nữ ở dưới đau ở đó, Dương Minh Tuấn bóp mạnh nhiều lần, cơn đau cứ ập đến, vừa khó thở, sao bây giờ áo lót trên người khiến cô khó thở quá.
"Dừng lại đi..., coi như tôi xin a...anh"
"Như vậy đã không chịu được rồi, chẳng phải hôm đấy cô hợp tác lắm mà?, bây giờ lại giả bộ như không có chuyện gì?"
"Cô đừng quên bản thân đã làm gì...!"
Dương Minh Tuấn buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-ghet-em/2906590/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.