bây giờ trời đã sáng, tối hôm qua, Dương Minh Tuấn đưa cô về nhà, và bây giờ cô đang nằm trên giường, chắc vừa nãy bản thân ngủ hơi quá giờ mà trời đã hứng nắng ban trưa, gương mặt cô cũng có chút sưng, chắc do tối qua cô khóc nhiều quá.
"ọc...ọc"
Đói quá, Trịnh Tịch Như tay xoa xoa chiếc bụng xẹp lép, cô đứng dậy rời khỏi giường vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt vệ sinh cá nhân.
Cô thay đồ, bộ váy xanh hôm qua bị xé rách đến mức không thể vá lại được, vừa hay trên người cô còn đang mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, chẳng phải là của Dương Minh Tuấn, anh ta vẫn còn tình người như này sao.
Trịnh Tịch Như dặn lòng, bản thân đừng ngu ngốc mà tin vào tình yêu chính trị, bây giờ tốt hơn hết là tìm một công việc làm thêm, ít ra cô còn có tiền, ông Trịnh cha cô từ đầu đã không trao nổi một xu cho cô, mà Dương Minh Tuấn cô cũng không thể dựa vào hắn ta, làm sao có thể tự tin mở miệng ra xin tiền được, Dương Minh Tuấn kiểu gì cũng tìm cách châm trọc gia cảh cô.
Hôm nay cô mặc một chiếc quần bò và áo trắng. Thực ra toàn bộ cũng là đồ của Trịnh Bảo Ngân, dù sao thì đồ cũ của chị ta chính là đồ mới của cô, chất lượng quần áo cũng không phải là tệ vừa hay còn phù hợp với cô. Cô sẽ đi xin việc ở một cửa hàng tiện lợi hay nhà hàng đâu đó cũng được. Tại vì kết hôn khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-chan-ghet-em/2906581/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.