Nếu cứ tiếp tục nói chuyện với Phạm Gia Khiêm không biết đến khi nào mới kết thúc, tốt nhất là nên dừng lại khi có thể, Trịnh Tịch Như quay người bỏ đi thì bất thình lình bị Phạm Gia Khiêm giữ lại, anh ta cười hì hì rồi nói rằng bản thân sẽ trở cô một đoạn.
"em không phiền chứ?"
"À...không, cảm ơn anh."
Trịnh Tịch Như dù sao cũng nên lịch sự gật đầu đồng ý, đâu thể nói là bản thân cảm thấy phiền, mới cả đi nhờ thì cũng tiện và nhanh hơn, dưới cái trời ban trưa này được đi nhờ cũng là tốt lắm rồi.
Cô và Phạm Gia Khiêm lên xe, chiếc ô tô này khác với của Dương Minh Tuấn từ hãng tới màu sắc, nếu con người kia chỉ mỗi màu đen sang trọng thì Phạm Gia Khiêm ngược lại, anh ta đi màu đỏ, có vẻ làm bác sĩ khoa nhi lên tính cách phạm gia khiêm cũng rất cởi mở năng động, do vậy mà từ xe cộ đến nhà cửa đều rất màu sắc.
Ngồi vào trong xe, cô nhận thấy Phạm Gia Khiêm có vẻ là người rất xồ xuề, trên xe không phải là bầy bừa nhưng cũng không phải gọn gàng, không biết Phạm Gia Khiêm và Dương Minh Tuấn làm cách nào mà chơi thân với nhau, hai con người này khác nhau hoàn toàn.
"Trong xe hơi bừa, em thông cảm!:
Trịnh Tịch Như chỉ cười chừ một cái, cô cũng không biết đáp như nào, thôi đành cười để qua chuyện.
"em muốn đi đâu?"
"em muốn đến..."
Trịnh Tịch Như có vẻ ngập ngừng.
"ọc ọc...ọc"
Chiếc bụng đói của cô bây giờ đang kêu lên từng hồi, tại sao bây giờ lại lêu chứ, đúng là xấu hổ.
Phạm Gia Khiêm cười mỉm, giống như đã chộp được thứ gì đó trong lòng.
"anh biết đi đâu rồi, bữa này anh mời nhé"
" không sao đâu ạ!"
"Nếu Dương Minh Tuấn đối xử không hay với em thì dù sao vẫn còn có anh, đừng lo"
câu nói như đâm thẳng vào lỗ hổng của cô, cuộc hôn nhân không hoàn thiện này bị Phạm Gia Khiêm một lần nhìn thấu, cô không hiểu sao lại như vậy, cô vốn đã che giấu hết mình vậy mà lại để người ngoài biết.
"không...chúng em vẫn rất ổn mà, đừng nói vậy!"
Trịnh Tịch Như cố gằng lấp liếm.
"Dương Minh Tuấn không như em nghĩ đâu, trên đời này làm gì có ai sẵn sàng để vợ mình với người đàn ông khác?"
Đúng vậy, ngay từ hôm ấy, Dương Minh Tuấn để cô lại với Phạm Gia Khiêm, người có hiềm khích với hắn ta, mặc Phạm Gia Khiêm có làm gì thì Dương Minh Tuấn vẫn bỏ mặc cô, có lẽ vậy mà cái gọi là hôn nhân chính trị bị nhìn thấu, Phạm Gia Khiêm từ lúc ấy mà biết mối quan hệ giữa cô và Dương Minh Tuấn rất không tốt.
"Bọn anh cũng rất thân nhưng vì chuyện quá khứ mà Dương Minh Tuấn thù đến bây giờ, không ngờ là Dương Minh Tuấn đưa em đến gặp anh, khi em đang hôn mê, đó là lần đầu bọn anh gặp lại!"
"Cầm lấy..."
Phạm Gia Khiêm vừa lái xe vừa đưa cho cô một mảnh giấy, hóa ra là mảnh giấy của Dương Minh Tuấn hôm ấy. Nội dung bên trong là "Từ bỏ Minh Thư của tôi, cậu có thể đến với người phụ nữ này!"
Trịnh Tịch Như bàng hoàng, cô không ngờ lại có sự tình này, Dương Minh Tuấn mất não sao, Trịnh Tịch Như không nói gì, trên mặt cũng không hiện rõ ý gì, cả người vừa đói vừa mệt, bây giờ còn biết thêm Dương Minh Tuấn còn vô tình như vậy, nếu ở Trịnh Gia thì bây giờ cô đã chấp nhận và sống tiếp, nhưng bây giờ chỉ chút như này mà cô như suy sụp, một thế giới, một tương lai cô mơ mộng thật sự chẳng còn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]