Bạn đang đọc truyện Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công của tác giả Miêu Bát Tiên Sinh. Chiều tối, trong phòng học không có một bóng người, sau khi được ánh hoàng hôn phủ lên ngược lại cũng không có vẻ quạnh quẽ. Lộ Nhậm đẩy cửa ra đi vào, cậu có chút chần chờ, nhưng vẫn rất nhanh tìm được chỗ ngồi của Kỷ Kiêu. So với bàn học lộn xộn bên cạnh, bàn học của Kỷ Kiêu sạch sẽ có hơi quá mức. Ngoài sách vở, cốc nước ra, hầu như không có đồ dùng cá nhân nào. Lộ Nhậm liếc nhìn cửa một cái, ngẫm lại thời gian biểu của Kỷ Kiêu một chút, đánh giá đối phương sắp quay về.
Kỷ Kiêu tự hạn chế đến kinh người, sau khi ăn cơm xong, nhất định sẽ vào giờ này quay về lớp làm bài tập, nửa tiếng sau lại tới Diễn Võ Trường của trường học huấn luyện. Ba năm cấp 3, hắn đều như vậy. Lộ Nhậm trong cốt truyện này là một đại thiếu gia mắt mọc trên đỉnh đầu, thời trung học không có quan hệ gì với Kỷ Kiêu. Nhưng mỗi một cái cốt truyện cậu trải qua không biết bao nhiêu lần, chi tiết có thể nhớ lại nhiều đếm không xuể. Một vài thói quen thời học sinh của Kỷ Kiêu cũng ở trong đó. Ví dụ, hắn làm bất cứ chuyện gì đều có kế hoạch hoàn mỹ. Chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tuyệt đối sẽ dựa theo cái kế hoạch này mà làm.
"Bắt đầu biểu diễn." Lộ Nhậm kéo ghế dựa ra ngồi xuống, duỗi cái eo, bắt đầu tìm kiếm. Bàn tay cậu thò vào bên trong bàn sờ loạn một, tùy ý ném tất cả đồ gì đụng phải lên trên mặt bàn. Mấy cái bút còn có sổ các kiểu cùng sách bị cậu ném hết ra, rất nhanh liền làm cái bàn của Kỷ Kiêu hỏng bét. Nếu bạn yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như Trộm Nhìn Ánh Sáng hay Nam Phụ Cải Biên: Nam Nữ Chủ Tránh Xa Ta Ra.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.