Lộ Nhậm không biết bản thân đã ngủ bao lâu.
Ý thức cậu đắm chìm trong làn nước thật dịu dàng, giống như nguồn gốc của sinh mệnh. Mỗi một lỗ chân lông đều hấp thu hơi thở nguồn gốc sinh mệnh thuần khiết.
【 Lộ Nhậm, Lộ Nhậm, tỉnh lại......】
Giọng nói quen thuộc đánh thức Lộ Nhậm, cậu không muốn động, tứ chi mềm như bông, lý trí lại nói với cậu.
Phải tỉnh lại rồi.
【 Lộ Nhậm! 】
Lộ Nhậm mở mắt ra, nhìn thấy một đôi mắt ngập nước cách cậu cực gần đang nhìn cậu, hiệu quả thị giác thật sự quá lớn, làm người lạnh sống lưng.
"Cái quái gì thế!"
Lộ Nhậm giật mình, suýt thì sặc nước mà chết, cũng may phản ứng thân thể của cậu còn ở đây, xoay người ngồi dậy rồi nhảy ra ngoài.
Lúc này cậu mới thấy rõ tình huống xung quanh.
Đây là một thế giới nho nhỏ. Có núi có sông, nơi xa còn có một ngôi nhà trúc nho nhỏ. Sương mù mờ mịt, bao phủ nơi xa, không nhìn rõ đến cùng là rộng lớn bao nhiêu.
Nơi Lộ Nhậm vừa nằm là suối nguồn, thành của hồ làm bằng ngọc. Nước suối bên trong xanh biếc, giống như một khối phỉ thuý thượng hạng.
Cục lông trắng tròn tròn trôi nổi trên suối nguồn, chính là Tiểu Quân.
Nó rất tủi thân: 【 Oa, cậu không quen biết ta rồi sao? Lúc này mới qua ba năm thôi mà. 】
Lộ Nhậm day day giữa mày, thật sự không ngờ bản thân đã ngủ suốt ba năm, cậu hỏi: "Đây là cái không gian lúc trước sao?"
Mắt Tiểu Quân sáng lên: "A, sao cậu biết!"
Lộ Nhậm: "Cảm giác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bo-chay-sau-khi-nguoc-bon-ten-tra-cong/1605854/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.