Edit - beta: Axianbuxian12
Lúc này thời gian đã không còn sớm, trong hang động trở nên có hơi tối.
Mặt trời chiều ngả về tây, chỉ còn sót lại chút ánh mặt trời chiếu vào cửa hang.
Ngũ quan Nghiêm Chỉ vốn đã sâu sắc, đường nét khuôn mặt rõ ràng, thêm làn da hơi đen, sau khi ánh sáng tối xuống, Lộ Nhậm gần như chỉ có thể thấy rõ một cái bóng.
Cậu tự nhiên lại có chút hoảng hốt, mấy người dường như hợp thành một người.
"Cậu sao vậy?"
Nghiêm Chỉ mở miệng, cảm giác hoảng hốt của Lộ Nhậm đột nhiên rời đi, lấy lại tinh thần.
Cậu day day giữa mày, nói; "Chuyện Mục Thanh Đồng không quan trọng, cậu nhớ rõ bao nhiêu?"
Nghiêm Chỉ: "Nhớ rõ cái gì? Chuyện từ sinh ra đến lần trước tôi bị thương nặng và cậu đã cứu tôi, tôi đều nhớ rõ."
Lộ Nhậm không dám nói lung tung về chuyện luân hồi và sống lại, chuyện này quá sức tưởng tượng, trước khi không làm rõ tình huống, nếu tùy tiện nói ra, cậu lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh của đối phương.
"Được rồi."
Lộ Nhậm vẫy vẫy tay, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Nghiêm Chỉ sửng sốt, hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
"Tìm Kỷ Kiêu."
"Cái gì!" Nghiêm Chỉ bất mãn, "Cậu tìm hắn ta làm gì?"
Lộ Nhậm quay đầu lại, liếc hắn một cái, nói: "Đừng có mà thèm đánh, tôi có chuyện muốn hỏi cậu ấy."
Nghiêm Chỉ hơi do dự, đứng lại. Hắn biết tính Lộ Nhậm, chuyện đã quyết định thường sẽ không thay đổi, hơn nữa có vài phần phản nghịch, càng ngăn đối phương càng muốn đi.
Không chừng Lộ Nhậm vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bo-chay-sau-khi-nguoc-bon-ten-tra-cong/1605859/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.