Phù Chu cũng nhận ra. Có lẽ tất cả thí sinh trên tàu du lịch đều biết hoa hồng núi tuyết trông như thế nào. Tay Phù Chu run lên, nói: "Mọi người đều bảo cô là giáo chủ cá koi, quả nhiên không sai, như này cũng có thể tìm được manh mối? Bức tranh này có ý nghĩa gì? Có cung điện, có cô dâu, có hoa hồng núi tuyết... Chẳng lẽ hoa hồng núi tuyết mà chúng ta muốn tìm ở nơi này ư?" Phù Chu nghĩ lại, cảm thấy không đúng, nói thêm: "Nhưng cái này có quan hệ gì với tàu du lịch? Có quan hệ gì với người khổng lồ dưới đáy biển? Chúng ta phải đi đâu tìm cô dâu? Hay là nói phải có người làm cô dâu thì hoa hồng núi tuyết mới xuất hiện?" Lâm Tinh Hà nói: "Tôi nghĩ tất cả đều không phải." "Hả?" Lâm Tinh Hà nói: "Đề thi có gợi ý, cậu có nhớ không? Tìm kiếm hoa hồng núi tuyết, phía sau có gợi ý là trường thi chỉ có 50 đóa hoa hồng núi tuyết. Trong tranh không chỉ có 50 đóa thôi đâu, tôi đếm qua đã hơn 100 đóa rồi, thậm chí có thể lên đến mấy trăm đóa ấy." Phù Chu cũng đếm, đếm được hơn 50 đóa thì dừng lại. Cậu ta nói: "Liệu có khả năng là trong đống này có 50 đóa mới là hoa hồng núi tuyết thật hay không? Chúng ta cần phải tìm hoa hồng núi tuyết thật ở trong biển hoa này ấy." Lâm Tinh Hà nói: "Manh mối trước mắt vẫn chưa đủ, chưa thể kết luận được, chúng ta cầm bức tranh đi đã. Trước tiên thì đi vào trong xem có manh mối khác hay không. Không phải cậu có nhẫn trữ vật à? Cậu cầm đi." Vì để phòng ngừa lỡ như, Lâm Tinh Hà cầm di động chụp bức tranh trước, sau đó mới để Phù Chu cho vào nhẫn trữ vật. Phía sau bức tranh có một cánh cửa ngầm. Chất liệu cửa hình như là kim loại nào đó, sáng bóng giống sắt đen, nhưng lại không phải sắt đen, lúc đầu ngón tay sờ lên thì có cảm giác lành lạnh. Lâm Tinh Hà hỏi: "Cậu có biết đây là chất liệu gì không?" Phù Chu sờ vào, cũng cảm giác được đầu ngón tay lành lạnh, nói: "Tôi cũng không biết, giả thiết thế giới này có người khổng lồ dưới đáy biển, giống như truyện huyền huyễn ấy, có lẽ anh Cửu biết." Lâm Tinh Hà nói: "Vậy thì đợi tìm xong manh mối bên trong thì đi hỏi anh Cửu." Cô tìm được chốt mở cửa phòng tối. Lúc cửa mở ra, ánh đèn phòng triển lãm chiếu vào phòng tối, chiếu sáng hơn nửa khu vực bên trong. Phù Chu búng tay một cái, chỉ thấy đầu ngón tay cậu ta bắn ra ánh sáng, không bao lâu, một quả cầu ánh sáng bay giữa không trung, chiếu cho cả phòng tối sáng như ban ngày. Lâm Tinh Hà đã nhìn qua quả cầu như này trong khiên tóc của anh Cửu rồi, cô biết đây là đạo cụ ma pháp hệ ánh sáng. Phù Chu nói: "Đợt trước anh Cửu mua hết đạo cụ ma pháp hệ ánh sáng, một quả cầu có thể chiếu sáng 50 mét vuông, hai quả cầu thì gấp đôi công hiệu. Nhưng có một lần anh Cửu và tôi đánh cược xem hôm sau ai là người rụng ít tóc nhất, vậy nên ổng thua tôi một quả cầu." Lâm Tinh Hà:...Đàn ông các anh thú vị thật đấy. Các góc trong phòng tối đều có người, tổng cộng có 8 người, có cả nam lẫn nữ, ai cũng xanh xao vàng vọt. Có lẽ là do trốn lâu trong bóng tối, nên có ánh sáng mạnh làm bọn họ vội che kín hai mắt. Đợi lúc thích ứng xong, bọn họ sợ hãi co người vào một góc, thậm chí có người tuyệt vọng đến nỗi khóc thút thít. Lâm Tinh Hà quan sát bọn họ vài lần rồi đi quan sát hoàn cảnh trong phòng tối. Làm cô bất ngờ đó là căn phòng này rộng khoảng 40, 50 mét vuông, có giường đệm, có thảm, có bàn trang điểm, có màn che tủ quần áo, thậm chí còn có một chiếc đồng hồ rơi xuống đất. Chiều cao phòng cũng giống hệt mấy căn phòng trên tàu du lịch, đồ đạc trong đây to gấp hai lần đồ đạc bình thường, phong cách tương tự bức tranh cung điện hồi nãy, có thể thấy được sự tinh tế và xa hoa qua những chi tiết nhỏ. Chỉ có điều căn phòng này rất cũ kỹ. Đây đương nhiên là phòng ngủ của con gái. Lâm Tinh Hà bắt đầu tìm tòi từ dưới thảm, tìm qua các nơi có thể tìm được trong phòng tối, cuối cùng cũng chỉ còn lại một chiếc tủ quần áo bị khóa lại. Phù Chu cũng để ý đến, nói: "Chắc là có chìa khóa." Lâm Tinh Hà nói: "Không cần phiền phức như vậy, đập ra là được." Phù Chu nói: "Nếu đập được thì người ở đây đã đập từ lâu rồi." Lâm Tinh Hà lắc đầu, nói: "Tất nhiên là vậy, nhưng bọn họ không có cơ hội đập đâu, nếu phát ra âm thanh và ánh sáng thì sẽ bị phát hiện, khả năng cao là bọn họ cũng không rõ trong phòng có cái gì." Phù Chu đi lên đập khóa tủ mới biết đúng là đập ra được thật. Ổ khóa rơi xuống. Tủ quần áo mở ra, không ngờ bên trong lại có một chiếc váy cưới trắng như tuyết, còn có một đôi giày thủy tinh và một hộp trang sức. Lâm Tinh Hà lấy ra đặt lên giường, cẩn thận so sánh với ảnh chụp váy cưới trong di động, xác nhận đây là cùng một chiếc váy. Cô lại mở hộp trang sức ra, bên trong có một chiếc vòng cổ ngọc bích, một bộ hoa tai và lắc tay, và một quyển ghi chép da dê to bằng bàn tay. Trong ghi chép kể về truyền thuyết của một cô dâu từ thời xa xưa —— Rất lâu trước đây, có một cô gái loài người yêu người khổng lồ dưới đáy biển. Người khổng lồ dưới đáy biển si mê vẻ ngoài xinh đẹp và tấm lòng lương thiện của cô gái ấy nên đã tổ chức một hôn lễ long trọng trên tàu du lịch với cô. Từ đó họ sống hạnh phúc bên nhau, sống một cuộc sống hạnh phúc như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích. Phù Chu líu lưỡi nói: "Trường thi này là truyện cổ tích à?" Lâm Tinh Hà lại bình tĩnh nói: "Chưa chắc." Phù Chu nói: "Cô dâu và người khổng lồ dưới đáy biển sống một cuộc sống hạnh phúc mà còn không phải truyện cổ tích?" Lâm Tinh Hà nói: "Cô dâu là con người, người khổng lồ dưới đáy biển là con người à? Đây là khác biệt giống loài rồi. Có lẽ là có những người khác giống loài ở bên nhau có thể hạnh phúc. Nhưng nếu người khổng lồ dưới đáy biển yêu cô dâu loài người thật, thì sẽ để phòng của cô ấy là một căn phòng tối giấu sau một bức tranh trong lồng kính ư? Yêu một người sẽ muốn cho người ấy những thứ tốt nhất, chỗ này mà là một chỗ tốt à? Sợ là kim ốc tàng Kiều*." *Kim ốc tàng Kiều: nhà vàng giấu người đẹp. Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc. (theo wikipedia) Phù Chu không nghĩ tới có thể suy luận được như vậy. Lâm Tinh Hà lại nói: "Nếu cô dâu loài người và chú rể người khổng lồ dưới đáy biển thật sự tổ chức hôn lễ long trọng trên tàu du lịch, thì tại sao lại không có một chút dấu vết nào trên tàu du lịch? Thậm chí ngay cả một bức tranh liên quan đến cô dâu cũng bị giấu sau một bức tranh khác. Hừ, người khổng lồ dưới đáy biển si mê vẻ ngoài xinh đẹp và tấm lòng lương thiện của cô gái, nhưng lại không muốn cho mọi người biết đến cô dâu loài người, ngay cả ghi chép duy nhất kể về chuyện xưa của bọn họ cũng giấu vào hộp trang sức trong tủ quần áo được khóa lại trong căn phòng tối phía sau bức tranh, rốt cuộc cô dâu loài người này đã bao lâu không được nhìn thấy ánh sáng rồi? Đây không phải là tên đàn ông cặn bã yêu đương nhưng sống chết không chịu công khai bạn gái trong thời nay đấy sao?" Phù Chu: "Nếu đúng như cô nói, thì người khổng lồ dưới đáy biển giống tên đàn ông cặn bã thật..." Lâm Tinh Hà nói: "Chỉ là suy đoán thôi, không đủ manh mối và chứng cứ có thể chứng minh người khổng lồ dưới đáy biển là một tên đàn ông cặn bã được." Lâm Tinh Hà lật qua lật lại quyển ghi chép da dê, cuối cùng phát hiện ra một hàng chữ ở trang cuối —— "Số phận chỉ dẫn bạn đến đây, tất cả đều là sự sắp xếp của Thượng Đế, chấp nhận anh ấy, chìa khóa của cánh cửa hạnh phúc đang nằm trong tay bạn." Ký tên là Lilith. Hình như nghĩ đến gì đó, Lâm Tinh Hà lại đi đến giường lật chiếc váy cưới kia lên, cuối cùng tìm được mấy chữ Lilith được thêu ở làn váy. Phù Chu: "Mắt cậu làm bằng gì thế, cái này cũng tìm ra được..." Lâm Tinh Hà nói: "Chỉ là ý tưởng bộc phát thôi, cảm giác dưới váy cưới có thể sẽ thêu chữ, không ngờ là thêu thật, mạnh dạn đoán rồi mạnh dạn nghiệm chứng thôi." Cô hơi do dự nói: "Cho nên dòng chữ cuối cùng kia là Lilith viết." "Viết cho ai?" "Chắc là cho người khác. Nếu dựa theo truyền thuyết cô dâu trong ghi chép mà nói, là Lilith yêu người khổng lồ dưới đáy biển trước. Nếu cô ấy yêu trước thì không tồn tại chấp nhận hay không chấp nhận như đã nói lúc nãy, những lời này của cô ấy như kiểu đang nói với người khác ý, khuyên người khác chấp nhận người khổng lồ dưới đáy biển. Như vậy, người khác là ai? Số phận chỉ dẫn ai đến đây..." Lâm Tinh Hà tự hỏi. Đáng tiếc không tự hỏi ra được nguyên do. Mà lúc này, các hành khách luân hồi co ở trong góc dần không sợ nữa, tất cả đang lén lút quan sát bọn họ, có người lấy hết can đảm hỏi: "Cô... Các cô là ai?" Lâm Tinh Hà nói: "Mọi người không phải sợ đâu, lệ quỷ trên tàu đã ký hợp đồng Hoa Hồng Núi Tuyết với chúng tôi rồi. Bây giờ con người và lệ quỷ đang chung sống hoà bình với nhau, chỉ cần mọi người cho tôi tin tức hữu dụng thì có thể rời khỏi nơi này." Cô hỏi lại mấy câu mình đã hỏi Lăng Tịch Nhiễm với các hành khách luân hồi khác, không phải cô không tin Lăng Tịch Nhiễm, chỉ là cô cảm thấy có lẽ tin tức của mỗi người không giống nhau. "...Chỗ này cũng không phải là nơi an toàn tuyệt đối, tôi chưa nói cho bất kỳ ai, sợ làm mọi người lo lắng." Một người đàn ông có vóc dáng thấp bé ở trong góc chợt nói. Lâm Tinh Hà nhìn về phía anh ta: "Tiếp tục." Anh ta lại nói: "Đúng là lệ quỷ và người khổng lồ không có cách nào đi vào đây, nhưng qua nửa năm, sẽ có một người khổng lồ đặc biệt đi vào đây, giết hết tất cả những người ở trong đây." Phù Chu hỏi anh ta: "Sao anh lại biết?" Người đàn ông có vóc dáng thấp bé nói: "Anh trai tôi cũng lên tàu du lịch này, sau khi thấy anh ấy mất tích, tôi đã đi tìm. Lần đầu tiên tôi lên tàu du lịch thì gặp được linh hồn anh ấy, anh ấy nói cho tôi biết có một khu vực khá an toàn, quỷ không vào được, người khổng lồ cũng không vào được, nhưng tất cả người trốn vào khu vực này chỉ có nửa năm để sống, nếu không trốn thoát, nửa năm sau sẽ có một người khổng lồ đặc biệt đến rửa sạch phòng này. Anh trai tôi sống trong khu vực an toàn nửa năm, nửa năm sau bị người khổng lồ đặc biệt giết chết, linh hồn của anh ấy may mắn chạy thoát, chống đỡ được đến lúc kết thúc đợt tàn sát thứ hai, cũng chống đỡ được đến lúc tôi lên tàu, nhưng sau đó tôi không còn gặp lại anh ấy nữa..." Lâm Tinh Hà lại có được tin tức quan trọng —— người khổng lồ đặc biệt. Cũng vào lúc này, cô phát hiện vách tường phòng tối có một cái lỗ, trải rộng ở ngay dưới chỗ treo bức tranh trong lồng kính. Lúc này, người đàn ông có vóc dáng bé lại nói: "Có ánh sáng hoặc có âm thanh phát ra thì sẽ xuất hiện cái lỗ này, nhưng chỉ cần ánh sáng và âm thanh biến mất, nó cũng sẽ biến mất theo." Lâm Tinh Hà thấy khá ảo. Cô làm một thí nghiệm, bảo Phù Chu thu hồi đạo cụ ma pháp hệ ánh sáng. Đợi lúc phòng tối trở nên đen nhánh, cô đi sờ vách tường, cái lỗ kia cũng biến mất thật, vách tường lại trở nên bằng phẳng lạnh lẽo. Khi Phù Chu thả quả cầu ánh sáng ra, mắt thường có thể thấy được cái lỗ kia lại xuất hiện. Cô duỗi tay chọc chọc, đúng là có thể thông ra phía bên ngoài, khó trách người bên trong không thể phát ra chút động tĩnh và ánh sáng nào, nếu không đám lệ quỷ biết tận dụng mọi thứ ở bên ngoài chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách xuyên qua những cái lỗ này giết chết bọn họ. Lâm Tinh Hà nói với Phù Chu: "Chất liệu của tường và chất liệu cửa phòng tối giống nhau, cậu bảo anh Cửu đến đây nhìn xem đây là thứ gì?" Không bao lâu, anh Cửu lại đây. Chỉ tiếc, anh Cửu cũng không biết nó là cái gì, chỉ nói: "Giống như một loại kim loại chỉ tồn tại dưới đáy biển." "...Đáy biển." Lâm Tinh Hà lẩm bẩm. Phù Chu hỏi: "Có quan hệ với người khổng lồ dưới đáy biển?" Lâm Tinh Hà nói: "Bây giờ tôi đang có một nghi vấn, theo như bọn họ nói thì có thể thấy được, nơi này chỉ có một mình người khổng lồ đặc biệt mới vào được. Nói vậy những đồ vật có chất liệu này không có tác dụng với người khổng lồ đặc biệt kia, mà những cái lỗ trên mặt tường cũng là do con người tạo ra, có thể tạo ra lỗ trên chất liệu như vậy, nói cách khác, chỉ có người khổng lồ đặc biệt kia thôi, mấy cái lỗ này rất là mâu thuẫn luôn..." Cô kéo dài giọng. Phù Chu tưởng cô suy đoán ra được kết luận gì, chờ mong hỏi: "Cho nên?" Lâm Tinh Hà nói: "Trường thi này có chút ý tứ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]