Sau khi ra khỏi phòng tối, Lâm Tinh Hà cũng để những NPC hành khách luân hồi ở bên trong ra ngoài.
Mới đầu bọn họ còn khá sợ hãi và rụt rè, nhưng sau khi thấy lệ quỷ không làm gì bọn họ thật thì mới yên tâm hơn chút, tìm nhà hàng bắt đầu ăn cơm.
Lâm Tinh Hà không định che giấu chuyện phòng tối, ở đây có nhiều thí sinh, nói không chừng lại có người biết bức tường và cánh cửa phòng tối làm từ chất liệu gì.
Cô để váy cưới, giày cưới và hộp trang sức, bao gồm cả ghi chép bên trong về chỗ cũ.
Cô cũng không định giấu bức tranh có liên quan đến cô dâu, nên bảo Phù Chu dán nó lên cửa phòng tối.
Phù Chu hơi ngạc nhiên, nói: "Chúng ta phát hiện manh mối trước, tại sao lại phải cho nhiều người biết như vậy? Đây là trường thi, cô cũng biết tất cả mọi người là đối thủ của nhau mà."
Phù Chu nhìn về phía anh Cửu.
Anh Cửu thì kiểu "tôi chỉ một tấm chắn đừng nhìn tôi".
Phù Chu thấy thế, hỏi Lâm Tinh Hà: "Có thể nói cho tôi biết lý do không?"
Lâm Tinh Hà nói: "Chúng ta tìm được hết những manh mối có thể tìm được rồi, nhưng đến bây giờ vẫn không biết rốt cuộc hoa hồng núi tuyết là gì, còn không bằng tiếp thu ý kiến mọi người, xem các bạn học đến từ các thế giới khác nhau có thể phát hiện ra cái gì không. Tôi cạy mấy cái camera cho vào phòng tối rồi, không có góc chết, hơn nữa còn nhìn và nghe rõ tình huống bên trong được."
Nghe Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-truong-hoc-nhan-vat-phan-dien-chon-roi/1133784/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.