“Ồ.” Đối với Tư Bắc Xuyên, Thịnh Khanh chẳng có hứng thú chút nào, xuyên suốt cuốn tiểu thuyết anh ta chỉ được nhắc đến như một kẻ có cái miệng rộng, giọng nói y như tiếng móng tay cào trên bảng đen.
Thịnh Khanh vừa nhớ tới đoạn miêu tả này thì lại liên tưởng tới âm thanh kia, cả người nổi da gà.
Buổi chiều cô không về Nguyệt Lượng Loan với Tư Thiên, vì ở nơi này cô vẫn còn người thân phải hiếu kính.
Ngoài tiểu thuyết, thật ra bố mẹ của Thịnh Khanh không chết sớm, mẹ cô gả cho một phú ông hơn mình hai mươi tuổi, mỗi tháng chỉ chu cấp cho Thịnh Khanh mấy vạn, còn bố cô thì thay phụ nữ như thay áo, chưa từng trùng lặp một người nào, ngoại trừ chu cấp cho cô như thường lệ thì chẳng thèm ngó ngàng gì đến, thậm chí còn bảo cô đừng hủy hoại hình tượng người đàn ông độc thân hoàng kim của ông ta.
Thịnh Khanh vẫn luôn không hiểu vì sao mình lại quấy rầy hình tượng độc thân của ông ta, hai người bọn họ trông chẳng giống người phù hợp chút nào.
Nếu một hai phải rút ra quan hệ, đó chính là bọn buôn người lừa bán trẻ em và thiếu nữ vô tri.
Cũng chẳng biết ông ta lấy đâu ra tự tin.
“Tiểu Khanh, đặt hoa xuống đi.” Thịnh Đình An cầm khăn tay lau bia mộ.
“Dạ vâng.” Thịnh Khanh vội vàng đặt hoa xuống trước mộ của bố mẹ.
Thịnh Đình An lớn hơn Thịnh Khanh vài tuổi, cho nên tiếp xúc với vợ chồng nhà họ Thịnh nhiều hơn so với cô, tình nghĩa cũng sâu đậm hơn.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-bi-nhan-thiet-bat-coc/929598/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.