Lão Quốc công không khỏi nở nụ cười thương yêu, hai tay cẩn thận đỡ lấy cơ thể em bé.
Lão phu nhân cũng bước đến gần, dùng khăn tay của mình nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má cho nhóc: "Tiểu Hòa ngoan quá."
Bầu không khí ngưng trệ trong phòng đến đây mới được thả lỏng.
Chỉ có Thích Chuyết Uẩn cứng đờ.
Hắn lẳng lặng nhìn phía sau đầu đứa bé.
Thẩm Hòa lúc này đang được ông nội ôm trong ngực, cố gắng ngăn nước mắt chảy ra.
Cậu không có khóc nhè đâu à.
Nam tử hán thà đổ máu chứ không đổ lệ!!
Huhuhuhu.
Không phải cậu muốn khóc đâu, chẳng qua là do thân thể một tuổi này không chịu nghe lời thôi.
Nước mắt cậu thấm ướt nhẹp cả áo lão Quốc công, mãi đến khi cậu ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt vốn trắng nõn lẫn mắt mũi đều đã đỏ ửng hết rồi.
Tiểu Thái tử ngồi ở chủ vị, lão Quốc công và phu nhân ngồi thấp hơn một bậc, cả hai không rời mắt khỏi Thẩm Hòa, yêu thích không thôi.
Cuối cùng Thẩm Hòa cũng thoát khỏi cảm giác bi thương trong lòng mà vui vẻ lên.
Cậu làm nũng với ông bà vô cùng tự nhiên, điêu luyện, không hề thẹn thùng gì cả.
Cậu ngồi trong lòng lão Quốc công, giơ vuốt đòi lấy đĩa điểm tâm trên bàn bên cạnh, bộ dáng như mèo con đòi sữa vậy.
Lão phu nhân cười cười, cầm lấy một miếng điểm tâm bọc vào khăn tay đưa đến bên miệng Thẩm Hòa: "Thẩm Hòa 'a' nè, ăn xem có ngon không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-be-cong-nam-chinh-truyen-quyen-muu/3312765/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.